Hồng Nhan Của Nhiếp Chính Vương Muốn Đoạt Vị (Phần 2)

Chương 13



Vậy nên, khi biết hắn muốn rời đi, phản ứng đầu tiên của nàng là nghĩ rằng hắn sẽ bắt nàng tuẫn táng sau khi hắn chết.

Ít nhất cũng phải để nàng thủ tiết vì hắn, như thế mới công bằng.

Nhưng nàng không ngờ, thứ hắn để lại lại là một tờ hòa ly thư.

Chu Đình An vẫn đứng ở cổng viện, lặng lẽ nhìn nàng.

Trong mắt hắn có một nụ cười nhàn nhạt, giống hệt như mỗi lần nàng xúi giục hắn tạo phản.

Không cần lên tiếng, chỉ im lặng nhìn nàng, vừa bất đắc dĩ, vừa có chút chiều chuộng.

Nàng nghĩ mình điên rồi.

Bởi vì nàng xé toạc tờ hòa ly thư ngay trước mặt hắn.

“Tốt nhất là ngài hãy sống mà trở về.”.

“Đừng để thiếp phải phiền phức đi tuẫn táng vì ngài.”.

“Thiếp còn trẻ, không muốn c.h.ế.t sớm.”.

Chu Đình An bật cười, lần này là cười thực sự.

Sau đó hai tháng, không có bất kỳ tin tức nào từ Chu Đình An.

Giang Dư Hòa sau khi biết nàng xé bỏ hòa ly thư, giận đến mức đùng đùng bỏ đi.

Mãi ba đến năm ngày sau mới nhớ ra phải quay lại mắng nàng một trận.

“Giang Thanh Nhi, đầu óc ngươi bị lừa đá rồi phải không?!”.

“Ngươi có biết tình cảnh bây giờ như thế nào không?”.

“Đó không chỉ là một tờ giấy! Đó là mạng của ngươi!”.

“Ngươi biết nếu không có thứ đó, kết cục của ngươi sẽ ra sao không?”.

“Nếu Chu Đình An chết, quân Lũng Nam tiếp quản kinh thành, việc đầu tiên bọn họ làm chính là bao vây Nhiếp Chính Vương phủ, g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi—một góa phụ của phản tặc!”.

“Ngươi nghĩ bọn chúng sẽ cho ngươi một nhát d.a.o gọn gàng ư?”.

“Ta nói cho ngươi biết, đừng mơ!”.

“Bọn chúng sẽ bắt ngươi vào doanh trại, tra tấn ngươi, đánh đập ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết!”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ngươi có sợ không?!”.

Nàng gật đầu.

“Sợ.”.

Giang Dư Hòa nghe vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nàng ta liếc nhìn xung quanh, sau đó ghé sát lại gần nàng, lén lút rút từ trong n.g.ự.c ra một tờ giấy, trải lên bàn.

“Biết sợ là tốt.”.

“Đây là tấu chương của Chu Đình An, ta dụ dỗ tiểu công tử của Thái phó trộm được.”.

“Chữ viết ta đã bắt chước y hệt, ngươi chỉ cần ký tên vào, coi như chuyện này chấm dứt.”.

“Lũng Nam có đến cũng không làm gì được ngươi!”.

Nàng chống cằm, nhướng mày nhìn Giang Dư Hòa.

“Ngươi giỏi lắm, ngay cả tấu chương trong tay Nhiếp Chính Vương cũng dám trộm?”.

Giang Dư Hòa chớp mắt vô tội, ngón tay gõ gõ lên tờ giấy, thúc giục.

“Đừng quan tâm đến ta làm thế nào lấy được!”.

“Chuyện quan trọng bây giờ là ngươi ký vào!”.

“Nếu không, khi Chu Đình An chết, Lũng Nam tiến vào kinh thành, ngươi chỉ có đường chết!”.

Nàng cười cười, cúi đầu lướt mắt qua nội dung trên giấy.

Mới nhìn hai dòng, đã không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Ngươi bắt chước nét chữ khá lắm, nhưng…”.

“Có một vấn đề nhỏ.”.

“Chu Đình An viết tấu chương bằng tay trái.”.

Giang Dư Hòa: “……”.

Nàng ta đơ người ba giây, sau đó mặt mày cứng đờ, tay siết chặt góc áo.

“Thôi xong rồi…”.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com