Trước đó Long Hoàng đâm xuyên qua người hắn, chẳng qua là do Tô Mệnh lợi dụng huyễn cảnh chế tạo ra huyễn ảnh mà thôi, huyễn ảnh kia đừng nói là bị xuyên thủng, cho dù bị đánh nát nhừ, cũng không làm tổn thương được Tô Mệnh mảy may.
Kiếm thuật kết hợp với huyễn cảnh, đây cũng là Huyễn Kiếm đạo mà Tô Mệnh cảm ngộ. Mà Manh Đế, lại nhìn ra mánh khóe trong đó, cho nên một kiếm đâm tới chính là nơi chân thân của Tô Mệnh.
Bị nhìn ra nơi chân thân, Tô Mệnh sắc mặt có chút khó coi, có chút chật vật ngăn cản một kiếm này của Manh Đế, thân hình lại lui nhanh ra.
Sau khi đứng vững thân hình, Tô Mệnh lần nữa nhìn về phía Manh Đế, trong mắt lại lóe lên một tia âm u lạnh lẽo, "Lão già mù, nhiều năm không gặp, thực lực của ngươi ngược lại là tăng lên không ít, trước đó liền biết ngươi một mực khổ tâm nghiên cứu Tâm Kiếm đạo, hiện tại xem ra, cuối cùng đã bước vào ngưỡng cửa."
"Lão phu mặc dù mắt mù, nhưng tâm không mù, huyễn cảnh của ngươi ở trước mặt lão phu, không có chút tác dụng nào, có lão phu ở đây, ngươi mơ tưởng làm tổn thương tiểu gia hỏa này mảy may." Manh Đế lạnh lùng nói. Tô Mệnh sắc mặt trầm xuống.
Huyễn kiếm đạo, là huyễn cảnh kết hợp với kiếm thuật, mà đối mặt với huyễn cảnh, những người có tâm trí càng mạnh, chống đỡ lại càng nhẹ nhõm. Tâm kiếm đạo, lại trực chỉ bản tâm, vừa vặn là khắc tinh của huyễn kiếm đạo.
Có Manh Đế ở đây, hắn đích xác không tìm được bất luận cơ hội nào để giết ch.ết Diệp Hiên. "Lão già mù, ngươi thật sự muốn ngăn cản ta?" Tô Mệnh lạnh lùng nhìn Manh Đế. "Nói nhảm." Manh Đế trầm giọng nói. "Rất tốt."
Tô Mệnh vẻ mặt đầy hàn ý, trong mắt có từng đạo lửa giận đang thiêu đốt, hắn trầm mặc một lát, khóe miệng lại hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười quỷ dị, "Lão già mù, ngươi cho rằng có ngươi ở đây, ta liền không giết được tiểu tử kia sao?" Manh Đế khuôn mặt lạnh nhạt. "Ha ha, ha ha ha"
Tô Mệnh đột nhiên ngửa đầu cười ha hả, tiếng cười mang theo một tia điên cuồng, sau khi điên cuồng, Tô Mệnh lại bình tĩnh trở lại, con ngươi lạnh lẽo mang theo một cỗ điên cuồng nhìn về phía Manh Đế, Diệp Hiên hai người. "Vốn dĩ ta không muốn làm như vậy, là các ngươi ép ta!"
Nghe vậy, Diệp Hiên sắc mặt hơi biến đổi, trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm không tốt. "Tô Mệnh, ngươi muốn làm cái gì?" Manh Đế cũng lạnh giọng mở miệng. "Làm gì? Ha ha"
Tô Mệnh cười lớn, "Lão già mù, ngàn năm trước, Kiếm Tổ vẫn lạc, Kiếm Tổ nhất mạch bị người ta lấy thế sét đánh không kịp bưng tai triệt để hủy diệt, ngay cả ngươi, một trong Thất Đại Kiếm Đế Manh Đế, cũng suýt chút nữa bỏ mạng, nhưng cho dù là đến bây giờ, ngươi vị Kiếm Đế này, đều không rõ ràng trận chiến kia rốt cuộc là vì sao mà phát sinh a?"
Khóe miệng Manh Đế bỗng nhiên co giật, thân hình cũng có chút run rẩy. Ngàn năm trước, trận chiến kia, quá đột ngột, cũng quá nhanh chóng.
Kiếm Tổ nhất mạch, vốn dĩ cường hoành vô cùng, ở trên Thần Châu này, không người nào dám trêu chọc, ngay cả Tam Tổ khác, đối mặt với Kiếm Tổ nhất mạch, đều phải thấp hơn một bậc, nhưng bỗng nhiên trận chiến kia bộc phát, Kiếm Tổ trực tiếp vẫn lạc, Kiếm Tổ nhất mạch trong một ngày ngắn ngủi, liền bị triệt để hủy diệt, Thất Đại Kiếm Đế, sáu vị bỏ mình, chỉ còn lại một mình hắn may mắn trốn thoát.
Trận chiến kia, đối với Manh Đế mà nói, tuyệt đối là một cơn ác mộng. Mà trận chiến kia mặc dù đã trải qua ngàn năm, nhưng cho tới bây giờ, Manh Đế đối với nguyên nhân của trận chiến kia vẫn không biết chút nào.
Hắn không rõ ràng trận chiến kia là như thế nào bộc phát, cũng không biết Kiếm Tổ tại sao lại bỗng nhiên vẫn lạc. Cho tới bây giờ, hắn đều còn không có tìm được đáp án. "Tô Mệnh, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì." Thanh âm Manh Đế đều có chút run rẩy.
Tô Mệnh cười gằn, ánh mắt lại nhìn về phía Diệp Hiên. "Diệp Hiên, nếu như bản tọa không có đoán sai, ngươi chính là hậu duệ còn sót lại của Kiếm Tổ nhất mạch a?" Tô Mệnh thanh âm vang vọng, "Từ lúc ngươi đặt chân đến Trấn Kiếm Cốc, ta liền phát giác, bởi vì trong tay ngươi có Tam Sát Kiếm."
"Tam Sát Kiếm, hắc hắc, đây chính là tín vật của Kiếm Tổ nhất mạch, bản thân chính là lấy Lục Tâm Kiếm làm nguyên mẫu mà luyện chế ra, ban đầu Kiếm Tổ nhất mạch luyện chế ra ước chừng năm thanh giống nhau như đúc, năm thanh Tam Sát Kiếm kia, bị lão gia hỏa kia chia cho năm vị thân truyền đệ tử dưới trướng, mà bản tọa chính là một trong những thân truyền đệ tử dưới trướng hắn, cho nên Tam Sát Kiếm bản tọa cũng có một thanh."
Tô Mệnh nói, lật tay một cái, trong tay liền xuất hiện thêm một thanh trường kiếm. Thanh kiếm này, cùng Tam Sát Kiếm trong tay Diệp Hiên, còn có thanh trường kiếm trong tay Manh Đế, đều giống nhau như đúc.
"Không chỉ có nắm giữ Tam Sát Kiếm, ngươi còn hiểu được rất nhiều kiếm quyết của Kiếm Tổ nhất mạch, giống như Mi Tâm Kiếm, Vạn Trọng Giới, đó cũng đều là những kiếm quyết có danh tiếng cực lớn trong Kiếm Tổ nhất mạch, mặt khác, ngươi còn hiểu được thi triển Lục Tâm Kiếm Quyết." Tô Mệnh cười nhạo.
Hắn cũng là thân truyền đệ tử của Kiếm Tổ, Cửu Thức Kiếm Chiêu của Lục Tâm Kiếm Quyết kia, ngoại trừ Diệp Hiên, thì chỉ có một mình hắn nhớ kỹ toàn bộ, hắn đối với Lục Tâm Kiếm Quyết tự nhiên cũng vô cùng quen thuộc.
Mà vừa rồi lúc Diệp Hiên giao thủ với hắn, có thể thi triển Lục Tâm Kiếm Quyết, hắn liếc mắt liền nhận ra được. "Ta đích xác là hậu duệ của Kiếm Tổ nhất mạch, thì tính sao?" Diệp Hiên thanh âm lạnh lẽo. Thân phận của hắn đã bị Tô Mệnh nhận ra, dứt khoát hắn cũng liền thoải mái thừa nhận.
"Nếu như chỉ là hậu duệ bình thường của Kiếm Tổ nhất mạch, vậy thì không có gì, nhưng mấu chốt là ngươi nắm giữ Lục Tâm Kiếm Quyết, vậy thì khác." Tô Mệnh cười lạnh.
"Ngươi và ta đều nắm giữ Lục Tâm Kiếm Quyết, môn kiếm quyết kia kỳ diệu không cần ta nói nhiều ngươi cũng biết, kiếm quyết kia ghi tạc trong đầu chúng ta, chúng ta có thể tự mình nắm giữ thi triển, lại không cách nào đem môn kiếm quyết này truyền thụ cho người khác."
"Kiếm Tổ dưới trướng thân truyền đệ tử, phàm là người nắm giữ Lục Tâm Kiếm Quyết, đều không cách nào làm được việc đem môn kiếm quyết này truyền thụ cho người khác!"
"Mà ngươi, trong tình huống Kiếm Tổ nhất mạch đã sớm bị hủy diệt, còn có thể nắm giữ Lục Tâm Kiếm Quyết, vậy chỉ có một loại khả năng, chính là ngươi biết nơi động phủ mà Kiếm Tổ lưu lại, thậm chí, ngươi còn từng đi qua!"
Nghe vậy, Diệp Hiên sắc mặt hơi biến đổi, cỗ dự cảm không tốt trong lòng kia cũng càng ngày càng mãnh liệt.
"Hắc hắc, lão già mù, ngươi không phải rất muốn biết lão gia hỏa kia là ch.ết như thế nào sao? Vậy ta bây giờ liền nói cho ngươi, lão gia hỏa kia sở dĩ sẽ ch.ết, là bởi vì trên người hắn có một kiện đồ vật, món đồ kia, liên quan đến một bí mật kinh thiên!"
"Bí mật kia lớn đến mức, đủ để cho cường giả cùng cấp độ với hắn đều đánh cược tất cả!" "Thất phu vô tội, mang ngọc có tội!" (Kẻ thất phu vốn không có tội, nhưng mang ngọc bích thì có tội - Ý nói tài năng, bảo vật quý giá có thể mang họa sát thân)
"Cũng bởi vì món đồ kia, hắn ch.ết, bất quá lão già kia cũng đủ thông minh, sớm liền lưu lại một tòa động phủ, đem món đồ kia giấu trong động phủ, mà toà động phủ kia ở đâu, vẫn luôn là một điều bí ẩn!"
"Các cường giả chém giết lão già kia, từng lật tung toàn bộ Thần Châu, đều không thể tìm được động phủ của lão già kia, mà bây giờ...... Nếu để cho những cường giả kia biết được, Diệp Hiên này không chỉ có biết nơi động phủ kia, còn từng đến trong động phủ kia tu tập Lục Tâm Kiếm Quyết, ngươi nói, những cường giả kia sẽ như thế nào?"
Nghe vậy, Diệp Hiên, Manh Đế sắc mặt đều lập tức âm trầm xuống. ......