Ánh mắt anh nhìn cô, khuôn mặt điển trai vẫn nở nụ cười như mọi ngày: “Chắc là nhớ em.”
Kỷ Lam không tin vào câu trả lời quá mức vụng về ấy, cô cúi đầu thay giày, cười lạnh: “Nhớ em về đánh nó à?”
“Chủ tịch Kỷ à, mười tháng mang thai, một tay nuôi con bằng sữa mẹ, tính cách con em thế nào em hiểu rõ hơn ai hết. Anh nghĩ chỉ vài tháng ở bên là đủ để thay thế được tình cảm mẹ con sao?”
Cô liếc nhìn anh, giọng nhẹ bẫng: “Anh muốn kéo em về cũng không cần phải lôi con ra làm công cụ.”
“Lam Lam, anh hết cách rồi.”
“Thật sao?” Kỷ Lam vừa nói vừa đi tới tủ lạnh, lấy một chai nước lạnh ra rồi mở nắp: “Lúc dụ dỗ em thì anh có cả đống cách đấy thôi.”
“Người như anh, am hiểu lòng người đến mức ấy mà còn bảo không có cách với em, thế chắc em nên quay lại Nam Dương tranh chức tổng thống với Thẩm Yến Thanh quá!”
Uống nửa chai nước lạnh rồi mà lửa giận trong lòng Kỷ Lam vẫn chưa nguôi.
Bạn đang đọc truyện tại rừng truyện chấm com
Cô dựa lưng vào tường, ánh mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa.
Có lẽ do đèn trần quá sáng, nên mọi biểu cảm trên gương mặt hai người đều hiện rõ mồn một, chẳng ai có thể giấu nổi điều gì trong ánh mắt của người kia.
“Anh nhất định phải dùng kiểu nói móc mỉa như vậy để chọc tức tôi sao?” Kỷ Lam lạnh nhạt hỏi.
Kỷ Minh Tông cố kiềm nén lửa giận đang sôi sục trong lòng.
Nhưng anh hiểu rõ, mình không thể vì chuyện này mà tranh cãi lớn tiếng với cô, nếu không sẽ bị mang tiếng là “thay lòng đổi dạ sau khi đạt được mục đích”.
Đứng trên lập trường của Kỷ Lam, anh là người đã dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô đi đăng ký kết hôn, rồi sau đó quay lưng phá vỡ thỏa thuận ngầm giữa hai người.
Anh hiểu rõ cô nghĩ gì, nên dù có tức đến mấy, anh cũng không thể để cô có cớ chỉ trích mình.
Sắc mặt anh u ám, đường nét quai hàm siết chặt thể hiện rõ sự nhẫn nhịn.
Anh nghiêng người, mở ngăn kéo bên cạnh sofa, lấy ra một hộp thuốc lá.
Ngón tay kẹp điếu thuốc, nhưng chỉ cầm đó chứ không hút, ánh mắt không rời cô: “Em càng thế này, anh lại càng muốn giết Kỷ Hiển.”
“Dù em có làm gì, anh vẫn sẽ muốn giết anh ấy thôi, đừng đổ lỗi lên đầu em.”
“Nếu ngay từ đầu anh nói thẳng là không tha cho Kỷ Hiển, thì em đã chẳng kỳ vọng vào anh, càng không dại dột đi đăng ký kết hôn với anh để thể hiện thành ý.”
Ít nhất, tối qua cô thật lòng muốn cho anh cảm giác an toàn, hy vọng anh có thể tha cho Kỷ Hiển một con đường sống.
Nào ngờ, cảm giác an toàn chỉ là cái cớ để anh đạt được mục đích.
Kỷ Lam đặt chai nước xuống, ánh mắt lạnh lùng lướt qua anh, rồi xoay người chuẩn bị lên lầu.
Cô vào phòng ngủ, lấy một bộ đồ ngủ, định đi ra ngoài.
Đúng lúc Kỷ Minh Tông bước vào, chắn ngay trước cửa: “Em đi đâu?”
“Ngủ với con trai.”
“Anh không muốn vừa đăng ký kết hôn xong đã phải sống ly thân.”
“Em cũng không muốn vừa đăng ký kết hôn xong đã phải mất ngủ.”
Kỷ Lam ngẩng đầu nhìn anh, không chút sợ hãi: “Chủ tịch Kỷ, anh chẳng khác gì một kẻ lừa đảo.”
Cô giơ tay định gạt anh ra để rời đi.
Nhưng Kỷ Minh Tông đứng yên không nhúc nhích.
Không hề có ý định nhường đường: “Kỷ Hiển tiếp cận em không phải với mục đích đơn thuần. Ai nhìn vào cũng thấy rõ. Anh không tin một người đã trải qua năm năm gia đình tan nát, sống trong khốn khổ lại có thể giữ một tấm lòng thuần khiết mà tiếp cận người từng gián tiếp đẩy mình đến bước đường đó.”
“Kỷ Lam, anh hiểu em muốn trả ơn, anh cũng biết Kỷ Hiển từng đối xử tốt với em. Nhưng tất cả những điều đó không đủ để khiến anh nhượng bộ.”
protected text
Một khi lớp ngụy trang bị bóc trần, vẻ dịu dàng anh chỉ dành cho Kỷ Lam sẽ lập tức biến mất, thay vào đó là sự sắc bén như một lưỡi dao, nhắm thẳng về phía cô.
Giọng anh lạnh như băng, gằn từng chữ: “Anh sẽ không thả hổ về rừng. Anh cũng sẽ không để Kỷ Hiển trở thành một ‘anh phiên bản hai’. Em có thể suy nghĩ vì tình yêu, vì ân oán cá nhân, nhưng anh phải nghĩ cho vợ con mình.”
Kỷ Lam cười nhạt: “Nói nghe hay quá. Nếu thật sự nghĩ cho em, anh cũng nên đặt mình vào vị trí của em để hiểu chuyện. Anh rõ ràng biết em nghĩ gì mà vẫn làm ngược lại, đã thế còn nói là vì em? Chủ tịch Kỷ, có thấy mâu thuẫn không?”
“Lý do của anh chẳng hề hoàn hảo hay không thể phản bác. Anh bảo anh thay đổi, nhưng bản chất anh vẫn là một kẻ có máu thống trị. Con đường em muốn đi, anh chặn lại, rồi đứng một bên, tỏ vẻ khách quan bảo em rằng: ‘Con đường đó nguy hiểm’. Nguy hiểm trong mắt anh, chưa chắc là nguy hiểm trong mắt em.”
Kỷ Minh Tông nén xuống sự bức bối trong lòng, giọng chậm rãi: “Vậy em nói dài nói dai như vậy, là muốn ám chỉ anh xen vào chuyện không đâu à?”
“Không.” Kỷ Lam khẽ lắc đầu, mái tóc dài khẽ đung đưa theo động tác ấy.
“Em chỉ muốn nói với anh — lời đã nói thì phải giữ lời.”
“Làm người thì phải có chữ tín.”
“Kỷ Lam…”
“Oa ————————!”
Hai người còn chưa tranh cãi xong thì bên phòng trẻ con vang lên tiếng khóc.
Kỷ Lam nhìn người đàn ông đang chắn trước mặt mình, giọng lạnh nhạt: “Chủ tịch Kỷ, anh tính để con trai mình khóc chết à?”