Hôn Sự Kinh Cảng

Chương 321: Mở Video Call



“Cũng ổn,” Kỷ Lam khẽ gật đầu, giọng điệu trầm lắng. Bàn tay đang cầm cốc cà phê không ngừng vuốt ve miệng cốc, trong lòng nóng lòng muốn biết tình hình mấy năm nay của Kỷ Hiển: “Còn anh thì sao? Dạo này sống ổn chứ?”

Câu “sống ổn chứ?” nghe ra thật mỉa mai. Anh nhìn Kỷ Lam, trong mắt lần lượt hiện lên những cảm xúc khó nói và bất lực.

Một người đã vỡ vụn cả thể xác lẫn tinh thần mà bảo là “ổn”?

Ổn ở chỗ nào?

Phải bắt đầu kể sự ổn ấy từ đâu đây? Là từ người cha đang bị giam trong trại giam, hay từ người mẹ đang nằm viện tâm thần?

Hay là bắt đầu từ bản thân anh, năm năm nay sống lẩn trốn ngoài xã hội, liên tục bị truy đuổi?

Kỷ Minh Tông chưa từng buông tha anh.

Người nhà họ Kỷ, ai cũng phải trả giá xứng đáng. Dù anh chưa từng tham gia bất kỳ chuyện gì tổn hại đến Kỷ Lam, nhưng anh ta cũng chưa bao giờ có ý định để cho anh một con đường sống.

Một kẻ ở đỉnh cao quyền lực, thủ đoạn thông thiên như vậy—không hề để lại bất kỳ lựa chọn dư thừa nào cho anh.

“…Không ổn.”

Kỷ Hiển nhấp một ngụm cà phê, cười bất lực: “Em vừa quay về Kinh Cảng là anh biết ngay. Trong thời gian đó, anh đã nhiều lần tìm cách tiếp cận em, nhưng lần nào cũng bị ngăn cản. Chú Ba cũng thật tàn nhẫn, chưa từng cho bất kỳ sai sót nào xảy ra. Mấy ngày qua anh mới tranh thủ được lúc chú ấy đi công tác liên tục, nên mới chui lọt được một khe hở này.”

Tim Kỷ Lam khẽ run lên. Cô nhớ lại những lời Kỷ Minh Tông từng đánh giá về Kỷ Hiển—như một người ngoài cuộc, đặt mọi chuyện lên bàn, phân tích lý trí về tâm tính hiện tại và khả năng “hắc hóa” của Kỷ Hiển.

Chẳng lẽ… tất cả những việc này đều nằm trong tầm kiểm soát của anh ấy?

Anh ấy biết rõ Kỷ Hiển đang tìm mình, vậy mà lại ngăn cản đủ đường, thậm chí có thể còn ra tay ác hơn?

Tại sao?

“Lam Lam, anh muốn nhờ em giúp một việc.”

Kỷ Hiển đắn đo rất lâu mới thốt ra được câu này, giọng nói có chút khó xử. Dù sao thì, cô gái mà anh từng hết lòng bảo vệ, từng tưởng tượng sẽ có ngày chính mình có thể chống đỡ cả bầu trời cho cô ấy.

Là đàn ông, anh từng khao khát trở thành người mạnh mẽ, là tán cây to che gió chắn mưa cho Kỷ Lam.

Tình cảm là thật, bản tính cũng là thật.

Nhưng giờ đây, vị trí đã đổi chiều.

Một câu cầu khẩn khiến anh gần như không thể ngẩng đầu lên nổi.

“Anh muốn em đưa bà ấy ra khỏi viện tâm thần?” Kỷ Lam đoán được mục đích của anh, từ cuốn nhật ký đó, cô đã hiểu.

“Ừ, anh sẽ đưa bà ấy đi, tuyệt đối không để bà ấy làm phiền đến cuộc sống của em.”

Tình trạng của Đặng Nghi hiện tại vô cùng tệ.

Nếu không đưa đi, có lẽ chẳng sống được bao lâu nữa.

Dù Đặng Nghi không phải người tốt, nhưng bà sinh ra và nuôi nấng anh—ân tình ấy vẫn còn đó.

Anh không thể không lo.

“Em sẽ cố gắng.”

Kỷ Lam không dám hứa. Kỷ Minh Tông rất ít khi nhượng bộ trong những chuyện liên quan đến người nhà họ Kỷ, thậm chí đến mức không tiếc đối đầu đến cùng.

“Giờ anh ở đâu? Có tiền không?” Kỷ Lam hỏi rồi mở túi định lấy ví, nhưng bị Kỷ Hiển vươn tay qua bàn, giữ lại.

“Anh có tiền.”

“Anh à!” Một câu “có tiền” khiến mắt Kỷ Lam đỏ hoe.

“Lam Lam,” giọng Kỷ Hiển khẽ run, nhìn gương mặt trắng trẻo thanh tú cùng mái tóc dài hơi xoăn của cô, trầm giọng, bất lực nói: “Cho anh chút tự tôn.”

Cô sống rất tốt. Cho dù không có Kỷ Minh Tông, nhà họ An ở Nam Dương cũng sẽ không để cô chịu thiệt.

So với nhà họ Kỷ, hiện tại Kỷ Lam đã trở thành một tầm cao mà họ không thể với tới.

“Nếu đến ăn no mặc ấm còn không giải quyết được thì giữ thể diện để làm gì? Nói đến thể diện, em đã chẳng còn từ lâu rồi.” Kỷ Lam mở túi, lấy toàn bộ tiền mặt bên trong đưa cho anh, còn kèm theo một thẻ ngân hàng chưa đặt mật khẩu.

Mười mấy tuổi và hiện tại, hai người đã đổi chỗ cho nhau.

Khi còn nhỏ, tiền sinh hoạt hàng tháng của cô chỉ vừa đủ để sống qua ngày, nếu trong tháng có chuyện gì bất ngờ, có lẽ còn phải nhịn đói vài ngày.

Ban đầu, Kỷ Hiển không biết. Anh tưởng tiền tiêu vặt và sinh hoạt phí của cả hai đều giống nhau, nên chẳng mấy để tâm.

Cho đến khi phát hiện sự chênh lệch lớn, anh liền lo liệu toàn bộ vật dụng sinh hoạt cho cô. Ngay cả băng vệ sinh mỗi tháng, anh cũng sẽ chủ động mua sẵn cho cô rồi dúi tiền vào tay cô.

Thỉnh thoảng còn đưa cô ra ngoài ăn thêm bữa phụ.

Ở một mức độ nào đó, cô từng sống dưới sự che chở của anh. Lần đầu tiên có kinh nguyệt, chính Kỷ Hiển là người phát hiện. Khi cô lúng túng không biết xử lý thế nào, anh đã nhờ dì giúp việc trong nhà hướng dẫn cô.

Bạn đang đọc truyện tại rừng truyện chấm com

Để cô đứng ở góc độ “tính bản ác” mà nghi ngờ Kỷ Hiển, cô thật sự làm không được.

Thật sự là không thể làm được.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Kỷ Lam nhìn tên hiển thị người gọi.

protected text

“Kỷ Minh Tông đã cho người theo dõi em, giờ em tạm thoát khỏi tầm mắt của họ, chú ba chắc chắn đã biết rồi.”

“Sau này… còn gặp lại không?”

“Sẽ gặp lại.” Kỷ Hiển chắc nịch nói: “Lam Lam…”

“Chuyện bên đó, em sẽ ghi nhớ.” Dù không vì Đặng Nghi, cũng phải nể mặt Kỷ Hiển.

Anh rời đi, Kỷ Lam gọi người phục vụ đến dọn đi cốc cà phê dư trên bàn.

Rồi mới nhận cuộc gọi của Kỷ Minh Tông.



Lúc này, Kỷ Minh Tông đang bước ra khỏi phòng riêng. Trên bàn ăn là một buổi tiệc tiếp khách, tuy không uống rượu, nhưng đông người, tiếng ồn ào huyên náo, trong không khí không tránh khỏi lẫn chút hơi rượu và khói thuốc.

Dù không trực tiếp uống, nhưng khó tránh khỏi mùi bám lên người.

Vừa rồi vệ sĩ gọi tới báo là không theo kịp người, Kỷ Minh Tông lập tức gọi lại, tim đập như trống dồn, những ký ức năm năm trước hiện về rõ mồn một khiến anh gần như nghẹt thở.

Ngay khi đang phân tích khả năng trong đầu, điện thoại bị cúp máy.

Trái tim như treo lơ lửng giữa cổ họng bỗng rơi xuống đôi chút, nhưng vẫn chưa chạm đất hoàn toàn.

Cúp máy, chứng tỏ điện thoại vẫn trong tay cô, vẫn còn an toàn.

Nhưng vì sao lại cúp?

Kỷ Minh Tông sắc mặt u ám, trong đầu liên tục suy đoán.

Chọc giận cô rồi?

Không thể nào. Lúc rời đi vẫn còn rất ổn, họ thậm chí còn ôm hôn tạm biệt, đầy yêu thương.

Hay là đứa nhỏ khiến cô thấy phiền?

Không, trước khi đi anh đã dặn dò An Tần đưa con đi chỗ khác, để lại không gian riêng cho cô.

Vậy rốt cuộc là vì sao? Tại sao lại tắt máy?

Kỷ Lam không hề biết, sau cuộc gọi bị cúp đó, trong lòng “Kỷ tiên sinh” giằng xé đến thế nào.

Trong sự xoay vần của trăm ngàn suy nghĩ, anh cố gắng tìm lấy chút manh mối để an ủi trái tim đang run rẩy, bất an của mình.

Một người trên bàn tiệc đi vệ sinh quay lại, thấy Kỷ chủ tịch đứng tựa cửa phòng với khí thế trầm ngưng, liền giật mình, chào hỏi rồi tính bước vào thì bị người khác chặn lại, xin mất một bao thuốc.

Trong lúc cúi đầu châm thuốc, điện thoại lại vang lên.

Không đợi Kỷ Lam lên tiếng, anh đã rút điếu thuốc khỏi môi: “Em đang ở đâu?”

“Quán cà phê, uống cà phê.”

Kỷ tiên sinh hít sâu một hơi, nhả ra làn khói trắng: “Một mình?”

“Ừm.” Kỷ Lam chống cằm ngồi dưới tán cây long não, trả lời: “Đang suy nghĩ một chút chuyện.”

“Mở video.”

Người đàn ông ngậm thuốc, bước ra xa vài bước, cúp máy, gửi một cuộc gọi video.

Lúc kết nối, máy quay của Kỷ Lam không hướng thẳng vào cô ngay mà lia một vòng quanh quán, sau đó mới chuyển lại về phía mình.

“Khung cảnh đẹp không?”

“Cũng ổn.” Có lẽ vì tâm trạng Kỷ Lam lúc này vẫn tốt nên anh thấy yên tâm phần nào, sắc mặt cũng dịu đi nhiều.

“Cà phê ngon chứ?”

Đúng lúc đó, ông chủ vừa bưng cà phê ra bàn bên cạnh, giọng Kỷ Lam hơi khựng lại một chút rồi mới từ tốn gật đầu: “Cũng ngon.”