Nói đến cậu hai nhà họ Mông, trong giới ai cũng biết là một cậu ấm chơi bời khét tiếng.
Cùng lứa tuổi với họ, nhưng lại chẳng phải người tốt đẹp gì.
Thời còn đi học, không ít lần chặn người ta trong hẻm, Kỷ Lam cũng từng là nạn nhân.
Từ Ảnh tức đến bốc hỏa, đứng ngay cửa văn phòng chửi om sòm:
“Tên ngu đó, hồi đi học cứ thấy cô gái xinh là kéo vào hẻm, thậm chí còn đẩy vào nhà vệ sinh nam. Lần trước gặp ở quán bar, chỉ chào một câu mà tớ đã nói người này chẳng ra gì. Vậy mà cô ta còn mê mẩn hắn nữa!”
“Đúng là tự tìm phân ăn trong nhà xí, mà còn là loại chưa kịp nguội.”
“Mẹ cô ta sinh mổ, chắc thuốc mê bơm nhầm vào não quá.”
“Phì ——”
Văn phòng của Kỷ Lam nằm ngay cạnh phòng pha trà. Sáng sớm, có người đang cầm ly cà phê để tỉnh táo, nghe Từ Ảnh mắng chửi thì không nhịn nổi, phun luôn ngụm cà phê ra.
Từ Ảnh giận đến nỗi liếc dao qua một cái, người trong phòng hoảng hồn rụt cổ lại, vội vàng đóng cửa kính từ bên trong.
“Tớ đổ biết bao nhiêu tiền vào cô ta, còn mời cả ảnh đế dẫn dắt, cứ nghĩ sẽ có ngày cô ta nổi tiếng, có thành tựu. Ai dè giờ lại làm ra cái trò chết tiệt này, tiền và tài nguyên tớ đầu tư chẳng phải đều đổ sông đổ biển hết sao?”
“Cũng dễ xử lý thôi, Mông Trinh là loại gì thì cứ để cô ta tự trải nghiệm đi. Là Hoàng Y Y đúng không?”
Từ Ảnh đưa tay đập trán, mặt đầy vẻ “đừng nhắc đến cô ta với tôi”.
“Nghe tên thôi là tớ đã nhức đầu rồi.”
Kỷ Lam bất lực xoa nhẹ lưng cô ấy.
Từ Ảnh bỗng nhào vào lòng cô, dụi đầu vào người cô như mèo con, càng dụi càng thấy không đúng:
“Bảo sao Kỷ tổng mê cậu như điếu đổ! Cậu… lên cỡ C rồi phải không?”
“Trong đầu cậu còn tí suy nghĩ lành mạnh nào không thế?”
Từ Ảnh bất đắc dĩ nhún vai:
“Cậu cũng biết mà, từ nhỏ tớ đã thích mấy chuyện này rồi.”
“Nghe mãi cũng thành thói quen thôi, cậu thông cảm nha.”
Kỷ Lam cạn lời, xoay người trước ánh mắt trêu chọc của Từ Ảnh, vừa bước đi vừa dặn dò:
“Trông chừng Hy Hy giúp tớ, tớ ra ngoài một lúc.”
“Đi đâu vậy? Sáng nay cậu đâu có lịch ra ngoài.”
“Việc riêng.”
“Ê——” Từ Ảnh còn chưa kịp nói hết, Kỷ Lam đã bước nhanh xuống lầu.
Cô không gọi tài xế, tự lái xe đến địa điểm mà tối qua cô chưa kịp đến.
Lúc đến nơi, bên bờ sông người qua kẻ lại tấp nập, khách du lịch người thì cầm điện thoại, người thì cầm máy ảnh chụp hình.
Cô đứng yên tại chỗ, nhìn đám đông chen chúc, bỗng cảm thấy trong lòng ngột ngạt khó chịu.
Quay người bước qua đám người, đứng bên lề đường, cô thở dài một hơi thật sâu.
Như thể chỉ lúc này, không khí mới thật sự lưu thông.
Bên trong chiếc Bentley màu đen, Kỷ Lam ngồi ở ghế lái, qua lớp kính xe nhìn ra bờ sông.
Ngay phía trước, có biển báo cấm đỗ xe.
Cảnh sát giao thông đang từ bên kia đường tiến lại, định yêu cầu cô rời đi.
Thành phố Kinh Cảng, quy định cực kỳ nghiêm ngặt, chẳng chừa cho ai chút nể mặt nào.
Vừa lái xe rời đi, tới ngã tư có đèn đỏ đầu tiên, điện thoại của Nghiêm Hội đã nhận được tin nhắn.
Trong phòng nghỉ, anh ta đưa điện thoại cho Kỷ Minh Tông – người chuẩn bị nhận phỏng vấn.
Trên màn hình là thông báo vi phạm giao thông.
Đường ven sông?
Chính là điểm đến tối qua của cô.
Quả nhiên!
Cô vẫn đến.
Cả người người đàn ông lập tức toát ra khí lạnh, khiến Trương Ứng – người đang trao đổi với MC gần đó – không nhịn được quay đầu nhìn vài lần.
Người vừa nãy còn điềm đạm ôn hòa, giờ phút này ngồi trên sofa, bị vẻ lạnh lùng bao phủ.
Chỉ chốc lát, người đàn ông hơi cúi người, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, đầu cúi thấp, mười ngón tay đan lại, chậm rãi xoay vặn. Ánh mắt cụp xuống khiến người ta không thể nhìn thấu tâm trạng hiện giờ của anh.
Kỷ Minh Tông – người đàn ông này, sau vẻ ngoài ôn nhuận, nho nhã, lại che giấu một trái tim đen tối đến cực điểm.
Chuyện Kỷ Hiển có tình ý với Kỷ Lam, anh đã sớm rõ.
Năm năm trôi qua, lớp giấy mỏng mang tên “tình thân” ấy đã bị anh ta xé nát tan tành, vừa tiện cho bản thân, vừa tạo điều kiện cho người khác.
Bạn đang đọc truyện tại rừng truyện chấm com
Kỷ Hiển mất tích suốt năm năm, chẳng xuất hiện sớm, chẳng xuất hiện muộn, lại cố tình chọn thời điểm Kỷ Lam trở về mới lộ diện. Ý đồ như Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng nhìn ra được.
Gặp nhau lúc nửa đêm, nói không có tư tâm thì đúng là không ai tin nổi.
Người đứng đầu đột nhiên im lặng, khiến ai nấy xung quanh cũng không dám lên tiếng.
Sắp tới giờ phỏng vấn.
Kỷ tiên sinh cầm điện thoại ra ngoài.
Khi gọi cho Kỷ Lam, cô đang trong thang máy chuẩn bị trở lại văn phòng.
Nhìn thấy cuộc gọi đến, cô do dự vài giây rồi mới bắt máy.
“Trưa ăn cùng nhau nhé?”
“Không đâu,” Kỷ Lam từ chối ngay, nhưng nghĩ lời nói có phần lạnh lùng, lại thêm: “Em còn việc bận, nếu anh nhớ Hy Hy, em bảo người đưa thằng bé sang.”
“Bận đến mức không có thời gian ăn cơm?” Kỷ tiên sinh lại hỏi, hiển nhiên, ý định ăn cùng cô vẫn chưa từ bỏ.
“Em ăn ở công ty,” Kỷ Lam vừa đẩy cửa bước vào đã thấy Trần Tùng Dương đang ngồi trên sofa trong văn phòng, chơi xếp hình Lego cùng thằng bé.
Cô giật mình.
Anh ta sao lại ở đây?
“Vậy anh đến cùng nhé?” Kỷ tiên sinh hỏi thẳng.
“Tùy anh, em cúp máy đây.”
“Anh—”
Còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã bị cúp máy dứt khoát. Kỷ Lam nhìn Trần Tùng Dương đang ngồi trên sofa có chút kinh ngạc:
“Anh sao lại ở đây?”
“Trùng hợp thôi, bị Từ Ảnh sai mang tài liệu tới, còn tiện tay nhét cho tôi luôn một đứa trẻ,” Trần Tùng Dương cười, chỉ vào đứa nhỏ:
“Con trai cô ngoan thật đấy! Có thể tự ngồi chơi cả buổi.”
“Đã ngoan vậy mà đêm hôm khuya khoắt anh vẫn không xử lý được, phải để Kỷ Minh Tông đi đón?”
Nhắc lại chuyện xưa, Trần Tùng Dương xoa mũi:
“Chuyện cũ rồi, nhắc lại làm gì.”
“Trần thiếu gia ngày đó đâu có buông tha cho tôi, tôi chẳng qua là lấy đạo của người trả lại cho chính người đó thôi, không chịu được à?”
Có những mối thù không phải không trả, mà là chưa đến lúc.
Ở phía này, Kỷ Lam bận “dạy dỗ” Trần Tùng Dương.
Còn phía bên kia, Kỷ tiên sinh – người bị cúp máy – đã hoàn toàn mất tinh thần chuẩn bị cho buổi phỏng vấn.
Sự bất an mơ hồ dâng lên, khiến anh không thể nào thở nổi.
Thậm chí, trong đầu anh đã bắt đầu xuất hiện những suy nghĩ tăm tối, chỉ để cố định mối quan hệ này lại.
Hành lang dài, người đàn ông đứng dựa vào tường cạnh thùng rác, hơi thất thần. Thấy có người đi ngang, anh giơ tay ra hiệu xin điếu thuốc.
Nhân viên phòng thư ký giật mình, run rẩy đưa thuốc cho anh.
Sợ chậm một giây sẽ khiến sếp mất hứng.
Người đàn ông dựa tường châm thuốc.
Sắc mặt u ám, khiến cả Trương Ứng – người vừa mở cửa định lên tiếng – cũng đành im lặng rút lại.
Bên trong, MC chuẩn bị phỏng vấn nhẹ giọng nhắc Trương Ứng.
Anh giơ tay làm động tác ra hiệu chờ một chút, giọng nói nhẹ nhàng:
“Phiền các vị chờ thêm.”
Ai cũng biết phỏng vấn với chủ tịch của Phong Minh Capital là chuyện khó hẹn tới mức nào.
Trợ lý đã nói đợi, bọn họ chẳng dám có lời nào phản đối.
Chỉ là vừa đợi, vừa lo lắng không yên – chẳng biết hôm nay có phải uổng công hay không.
Trong phòng, hơn chục nhân viên đều ngóng trông vị đại lão đang hút thuốc bên ngoài.
10 giờ 23 phút, đã trễ hẹn phỏng vấn 23 phút.
Kỷ Minh Tông rít nốt hơi thuốc cuối cùng.
Lúc này mới xoay người quay lại phòng nghỉ.
Lớp ngụy trang lại được đeo lên mặt, vẻ ôn hòa nho nhã của một thương nhân lại hiện hữu như thường.