“Dì có gia đình riêng, cần ở bên người nhà. Giống như mẹ con cũng cần ở nhà với tụi mình vậy.”
“Ồ…” – Vậy chắc là không đến rồi.
“Sao thế? Con nhớ dì hả?”
“Nhớ!” – nhóc con lập tức nghĩ đến lời mẹ dặn, mắt đảo nhanh như chớp, tinh quái.
Tất cả những suy nghĩ đó, Kỷ Minh Tông nhìn là hiểu tường tận.
“Vậy sau Tết ba cho con về Nam Dương chơi vài ngày nhé?”
Nhóc con lập tức mở to mắt nhìn ba, như bị sét đánh, lắc đầu như trống bỏi: “Con không đi đâu!”
“Thế thì chắc không phải thật sự nhớ, có phải dì nói gì với con rồi không?”
“Không có mà!”
…
Phòng khách tầng hai.
Kỷ Lam nửa nằm nửa ngồi trên giường, tay cầm điện thoại trả lời tin nhắn.
Có lẽ đang nhắn chuyện gì đó vui vẻ, khóe miệng khẽ cong lên.
Kỷ tiên sinh bước vào, đặt nhóc con lên giường. Cậu nhóc liền bò lại bên cạnh mẹ như một chú chó nhỏ, rúc vào nũng nịu.
“Mẹ dậy ăn sáng thôi~”
Sáng 30 Tết, trong nhà chỉ còn lại Cảnh Hòa và các đầu bếp trong bếp, ngoài mấy nhân viên an ninh đang thay ca trực.
Khi Kỷ Lam xuống lầu, nhóc con đang ngồi trong khu vực riêng của mình chơi.
Con mèo 256 tìm được một nơi cao mà nhóc con không trèo tới được, phơi nắng đông thoải mái, lắc đầu lư qua lư lại, trông y như đang tận hưởng cuộc đời.
Trên bàn ăn, bữa sáng kiểu Trung đơn giản, thanh đạm.
Kỷ Minh Tông ăn chậm hơn bình thường, rõ ràng là đang chờ Kỷ Lam.
Đợi cô ăn được một nửa, anh mới mở lời:
“An Dã có liên lạc với em không?”
Kỷ Lam khựng lại một chút, im lặng vài giây rồi mới “ừ” khẽ một tiếng.
“Có nói gì không?”
Nói gì à?
Giọng điệu nghe như đang hỏi cấp dưới làm báo cáo.
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
“Nhất định phải báo cáo với anh sao?” – cô nhướng mày.
protected text
“Chỉ hỏi han đôi chút thôi, không có ý bắt em phải báo cáo.”
Nghe vậy, Kỷ Lam thu lại ánh nhìn, cúi đầu tiếp tục ăn.
Không cần nghĩ cũng biết — kế hoạch của nhóc con thất bại rồi.
Sau bữa ăn, Kỷ Minh Tông lại bị điện thoại làm phiền.
Kỷ Lam bước tới cửa sổ, đá đá nhóc con.
“Mẹ ơi?”
Kỷ Lam nhìn thằng bé, trong lòng cân nhắc — thông minh thì có thông minh, nhưng kiểu tiểu thông minh này trước mặt Kỷ Minh Tông chẳng đủ xài.
Nếu hỏi thẳng “việc làm có thành công không?”, thì thể nào nhóc cũng bán đứng mẹ mình.
Thế là cô chuyển cách hỏi:
“Dì An có tới không?”
“Không ạ.” – Nhóc con ngây ngốc lắc đầu – “Ba nói dì phải ở nhà với gia đình.”
Kỷ Lam: Quả nhiên!
Kỷ Minh Tông đúng là bậc thầy nói chuyện, ba câu liền biến chuyện từ chối thành chuyện đầy tình nghĩa, vừa hợp lý, vừa không khiến người khác thấy khó chịu.
Còn hỏi cô “nói gì với An Dã”, là để xác nhận lại thôi.
…
Buổi sáng hôm đó, Kỷ Lam không có việc gì, chống cằm ngồi xem nhóc con ghép hình, thỉnh thoảng cần giúp thì giúp.
Lúc đầu Kỷ Minh Tông cũng ở phòng khách, nhưng tiếng điện thoại réo liên tục phá tan không khí đầm ấm của cả nhà.
Kỷ Lam khó chịu liếc anh một cái, thế là anh biết điều, ôm điện thoại vào trà thất giải quyết.
…
Ba giờ chiều, nắng vàng rực rỡ.
Kỷ Minh Tông đặt điện thoại sang một bên, ngồi cạnh Kỷ Lam, nhiều lần muốn bắt chuyện nhưng cô đều không mấy mặn mà, trong lòng toàn nghĩ đến con.
Ngón tay anh chạm nhẹ bên cạnh, khẽ cọ cọ… rồi nảy ra ý: mở cửa kính, thả 256 ra ngoài.
Con mèo Siberian Forest đuôi dài như cây chổi lông gà, tung tăng chạy ra sân.
Nhóc con thấy vậy lập tức không ngồi yên, gọi Cảnh Hòa lại mặc áo, chạy ra theo.
Chớp mắt, trong nhà chỉ còn lại hai người.
Kỷ Lam vốn định quay người theo dõi con chơi ngoài sân.
Ai ngờ vừa nhúc nhích, một bàn tay to liền kéo chân cô đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa bóp.
Ánh nắng len qua các tòa nhà bên ngoài rọi vào qua ô cửa kính lớn, Kỷ Lam dựa vào ghế sô pha, hưởng thụ dịch vụ “độc quyền” từ Kỷ Minh Tông.
Có lẽ nắng chói quá, cô giơ tay lên che mắt.
“Căn nhà kiểu cổ ở góc đường đối diện, xây từ thập niên 80–90, đã dọn dẹp xong. Sau Tết có thể vào đặt nội thất, dọn vào ở ngay.” – anh mở lời.
“Ừm.”
“Nếu em muốn ba mẹ yên tâm, thì có thể để công ty nội thất lo trọn gói.”
Ba mẹ?
Nghe hai chữ ấy từ miệng Kỷ Minh Tông, cánh tay che mắt của Kỷ Lam hơi nhấc lên.
“Em sẽ hỏi xem ý họ thế nào rồi tính.”
“Được.”
“Chiều nay muốn ra ngoài dạo không?”
“Đi đâu?”
“Ra phố.”
…
Ba rưỡi chiều, nhóc con đi ngủ trưa, có Cảnh Hòa trông.
Kỷ Minh Tông lấy áo khoác bông khoác lên người Kỷ Lam, dẫn cô ra ngoài.
Vừa mở cửa là con phố nhộn nhịp Tết.
Kỷ Lam đội mũ, đeo khẩu trang, đi bên cạnh Kỷ Minh Tông.
Trong đám đông, chắc bởi khí chất quá nổi bật, luôn có người quay đầu nhìn Kỷ Minh Tông.
Kỷ Lam bất giác kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Sao thế?” – Anh dừng lại, quay đầu nhìn cô.
“Sợ làm bóng đèn.” – cô nói nhỏ.
“Bóng đèn gì chứ?”
“Thì… nói cách khác,” – cô sửa lại cách nói – “sợ làm vỡ giấc mơ mấy cô gái kia.”