Hôn Sự Kinh Cảng

Chương 280: Kỷ Tiểu Lam, cậu biết nói mấy lời “đen tối” rồi cơ à



“Cô Từ, hôm nay được gặp cô tôi rất vui. Tôi đã nhiều lần nhắc với Tùng Dương rằng muốn gặp cô một lần, nhưng lần nào cũng bị nó từ chối.”

“Thực lòng, tôi không có ác ý gì với cô. Chỉ đơn giản là muốn gặp người con gái mà con trai tôi yêu thôi.”

Giọng phu nhân họ Trần nhẹ nhàng, không một chút địch ý, khiến bao nhiêu sự đề phòng của Từ Ảnh khi theo bà vào quán cà phê phút chốc đều sụp đổ.

Thật sự có người, vào thời điểm này, vẫn có thể bình tĩnh ngồi lại nói chuyện thế này sao?

“Có vài chuyện chắc Tùng Dương chưa kể với cô…”

Bà dừng một lát để lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục:

“Nhà họ Trần đã xảy ra biến cố cách đây hai năm. Con trai cả của tôi – anh trai của Tùng Dương – bị thương nặng trong quân đội và hôn mê đến giờ. Anh ấy và vợ đã kết hôn nhiều năm nhưng chưa có con. Cú sốc đó khiến cả gia đình như sụp đổ, nên tất cả kỳ vọng đều dồn vào Tùng Dương, hy vọng nó có thể nhanh chóng kết hôn.”

“Trong nhà có người nghĩ xa, cũng có người ích kỷ. Chồng tôi, cha tôi, cả hai con trai tôi đều phục vụ đất nước. Cuộc đời họ luôn tiềm ẩn nguy hiểm, điều duy nhất chúng tôi – những người ở phía sau – có thể làm, là để những người chưa từng vào sinh ra tử giữ vững gốc rễ gia tộc. Không cần vang danh, chỉ cần có hậu duệ.”

“Tôi đã nhiều lần nói với Tùng Dương, nếu hai đứa thực lòng yêu nhau thì nên sớm chính thức hóa mối quan hệ. Nhưng lần nào nó cũng trả lời ‘đợi thêm chút nữa, đợi thêm chút nữa…’”

“Tôi là người sinh ra nó, tôi hiểu rõ hơn ai hết. Nhìn ngoài có vẻ phóng khoáng, bất cần, nhưng thực ra nó có trách nhiệm hơn rất nhiều so với những cậu ấm nhà giàu khác ngoài kia.”

“Nó đang để tâm đến cảm nhận của cô, không muốn ép buộc cô – cô Từ à.”

Từ Ảnh lặng lẽ lắng nghe, không nói một lời.

Phu nhân họ Trần vẫn giữ giọng điềm đạm:

“Nếu thật sự yêu một người, thì sẽ không nỡ để người ấy bị làm khó. Dù là bởi người nhà, hay người ngoài.”

“Tôi mong con trai mình kết hôn, nhưng tôi càng mong nó được kết hôn với người mình yêu. Cuộc đời rất dài, mà cũng rất ngắn. Không ai dám chắc cái kết của đời người đến trước hay tai họa đến trước.”

“Cô Từ, có những lời có thể nghe ra sẽ bất công với người khác, nhưng với tư cách là một người mẹ, tôi luôn thiên vị con mình. Nếu có thể… tôi thay mặt cả gia đình, chào đón cô.”

Giọng bà đầy chân thành và yếu mềm, sự bất lực và thất vọng của một người mẹ được bộc lộ rõ ràng.

Từ Ảnh nghe đến đó, có chút ngẩn người, tưởng mình nghe nhầm.

Sau một lúc cân nhắc, cô mới hỏi:

“Vậy… còn Thạch Nhụy thì sao?”

“Chúng tôi sẽ bồi thường xứng đáng. Đến với nhau vì lợi, thì khi chia tay cũng vì lợi. Cô ấy không thiệt đâu.”

Từ lâu bà đã biết Thạch Nhụy không yêu Trần Tùng Dương.

Chỉ là lợi ích gia tộc quá rõ ràng, không yêu cũng phải cắn răng chấp nhận.

Một cô gái không có địa vị gì trong gia tộc, sớm muộn cũng bị đưa đi kết hôn chính trị.

Người đó không phải Trần Tùng Dương thì cũng sẽ là người khác.



Ở nhà họ Trần, ngay khi bà vừa bước vào phòng khách, câu hỏi của Trần Tùng Dương lập tức vang lên:

“Mẹ vừa đi gặp Từ Ảnh về phải không?”

Bị giữ chân ở nhà mấy ngày không ra ngoài được, tâm trạng anh lúc này còn bốc hỏa hơn cả ma đói.

Phu nhân họ Trần chỉ “ừ” một tiếng, cởi áo khoác lông đưa cho người giúp việc:

“Gặp rồi, nói chuyện vài câu thôi.”

“Nói gì cơ?”

Giọng Trần Tùng Dương dần dịu xuống.

“Mẹ nói hy vọng cô ấy chịu lấy con, và cho biết cả nhà họ Trần đều mong chờ cô ấy bước vào cửa nhà này.”

Phu nhân cúi xuống rót nước, càng nghĩ càng tức, tiện tay vỗ một cái “đôm” lên gáy anh:

“Vô dụng như chó, y hệt cha con. Biết vậy năm xưa mẹ đã không bị những lời đường mật của cha con dụ dỗ để sinh ra cái thứ nghịch tử như con rồi!”

“Để con đầu thai thành cô hồn vất vưởng có khi còn tốt hơn đấy!”

Trần Tùng Dương ôm lấy cổ né tránh, miệng không ngừng kêu la:

“Đau! Mẹ luyện Thiết Sa Chưởng đấy à?!”

“Không tát con, não con chắc còn không đều nước.”

“Tại sao mẹ lại sinh ra được đứa con trai vô dụng như con hả?”

“Cưa gái cưa không xong, năm năm rồi vẫn không ‘chính danh’ nổi, làm bạn giường còn chẳng giữ nổi vị trí, người ta gọi thì đến, đuổi thì đi, như dắt chó đi dạo ấy, chơi như con vậy.”

“Cái miệng này giữ trên mặt con đúng là vô dụng. Lúc sinh con, nếu có lựa chọn giữa để con có não hay cho mày cái mồm biết nói, mẹ chắc chắn chọn cho con não!”

Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!

“Vừa không đầu óc, vừa chẳng biết nói năng, nếu mẹ là Từ Ảnh—có xe, có nhà, có sự nghiệp, có bản lĩnh—mẹ cũng đá con bay luôn!”

“Mẹ!” Trần Tùng Dương vừa né vừa hét: “Dù sao con cũng là từ bụng mẹ chui ra đấy!”

“Cho nên giờ mẹ ước gì nhét con ngược trở vào được!”

Phòng khách sau một hồi om sòm cũng dần yên ắng lại.

Trần Tùng Dương mới dám cẩn thận rót ly nước đưa đến trước mặt bà Nhậm Phi (tên thật của Trần phu nhân):

“Mẹ bớt giận đi.”

Bà liếc nhìn ly nước, rồi trừng mắt lườm anh một cái.

“Không phải mẹ thích con bé Thạch Nhụy lắm à?”

Vừa uống vài ngụm nước nguôi giận được chút, bà lại bốc hỏa, giơ tay vặn tai Trần Tùng Dương:

“Cưới vợ là sống cả đời với tao chắc? Tao thích là được? Tao là mẹ mày, chẳng lẽ lại mong mày cả đời bất hạnh, cô đơn chết già à?”

“Mày mở đầu óc ra, tỉnh táo lại cho mẹ! Trước Tết Nguyên Tiêu mà không cưa đổ được Từ Ảnh, thì ngoan ngoãn mà đi kết hôn theo sắp đặt. Đây là hạn chót rồi!”



protected text

“Nói gì mà mặt mày nặng như đá thế?”

“Cậu biết gì về mẹ Trần Tùng Dương không?”

Từ Ảnh bất chợt hỏi.

Kỷ Lam lắc đầu: “Không rõ.”

“Nếu muốn biết thì tớ đi hỏi Kỷ Minh Tông cho.”

Từ Ảnh cáu bẳn vò tóc: “Vậy đi hỏi giùm đi.”

Chiếc xe chạy trên đại lộ Kinh Cảng, do lượng xe đông nên hơi tắc đường, đi được vài mét lại dừng.

“Tối nay ở lại với tớ nhé?” Từ Ảnh nghiêng đầu nhìn cô: “An Dã đi rồi, chẳng còn ai chơi cùng tớ cả.”

Kỷ Lam hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.

Xe tiến thẳng đến căn hộ áp mái của Từ Ảnh.

Trước đây cô sống trong khách sạn, nhưng hai năm trước đã chuyển sang một căn hộ áp mái rộng rãi, nhìn ra toàn cảnh sông lớn bên ngoài.

Trong bếp, cô giúp việc đang nấu bữa tối.

Từ Ảnh cầm một chai rượu vang đỏ đi ra:

“Uống chút nhé?”

“Uống ít thì được.”

Kỷ Lam nhận ly rượu, nhấp một ngụm, rồi bất chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi:

“Cậu có phải hay hẹn Trần Tùng Dương đến đây để… ngủ không?”

Từ Ảnh: “…”

“Cậu hư rồi, Kỷ Tiểu Lam, cậu biết nói mấy lời… ‘đen tối’ rồi cơ à?”

“Bị An Dã đầu độc đấy à?”

“Không liên quan gì đến An Dã.”

Kỷ Lam đáp, ánh mắt dừng trên người Từ Ảnh, nhìn cô chằm chằm.

Từ Ảnh nhận ra điều gì đó, liền cảnh giác:

“Đừng nói là có liên quan đến tớ nhé.”

“Là cậu đấy.”

“Tớ không có, không phải tớ, cậu đừng vu oan!”

Từ Ảnh kéo cái gối ôm tựa lưng lên, vừa cầm ly rượu vừa chống cằm nhìn Kỷ Lam đang đứng trước cửa sổ sát đất, dáng người mảnh mai uyển chuyển, liền buột miệng:

“Kỷ Tiểu Lam, cho tớ sờ một cái được không?”