Hôn Sự Kinh Cảng

Chương 278: Ba cháu đang “anh hùng cứu mỹ nhân”



“Thẩm Cửu An, con có lạnh không?”

An Dã rất bực! Bực đến mức muốn nổ tung cả Trái Đất.

“Con chưa quen thời tiết ở Kinh Cảng lắm, nhưng vẫn chịu được.”

Thôi xong, lý do này không ổn, cô phải tìm cái khác!

“Ông bà ngoại con biết con đến Kinh Cảng chưa?”

“Biết rồi ạ,” Thẩm Cửu An gật đầu: “Ba con đã báo trước với họ, ông bà ngoại cũng không có ý kiến gì.”

“Chắc chắn ba con không nói với họ là con đến tìm mẹ đúng không? Vậy để mẹ gọi điện cho họ nhé?”

Thẩm Cửu An thấy An Dã định lấy điện thoại gọi thật, hơi mím môi vẻ buồn rầu:

“Người giám hộ chính của con là ba con. Chỉ cần ba con đồng ý, con có thể đi bất cứ đâu. Dù mẹ không thích ba con, thì cũng không nên làm khó ông ấy.”

“Nhưng nếu mẹ không làm khó ba con, thì ba con lại làm khó mẹ.”

“Ba chỉ hy vọng mẹ quay về thôi ạ.”

An Dã bật cười khẩy, những lời khó nghe đến miệng rồi mà vẫn không thốt ra được.

Cô có thể chửi Thẩm Yến Thanh té tát, nhưng với một đứa trẻ chưa đủ tuổi trưởng thành, cô không làm được.

Cô đứng dậy rời khỏi phòng tiếp khách của Kỷ Lam, đi sang phòng trà kế bên, định rót một ly nước đá cho hạ hỏa.

Ly cà phê Americano mà Từ Ảnh vừa pha xong, vì nóng quá nên cô ấy mới cho thêm đá, còn chưa kịp uống, đã bị người ta giơ tay uống cạn.

“Tức giận đến vậy sao?”

An Dã nghiến răng nói: “Thật sự khó mà không tức.”

Từ Ảnh nhận lại cái ly, rửa dưới vòi nước rồi tiếp tục pha cà phê:

“Con nhà tổ kén, mẹ thì thích bay nhảy, chồng nát bét, người đàn bà bất lực.”

“Cô đang mắng ai đấy?”

“Tôi chỉ là cảm xúc dâng trào, bộc phát chút thôi!” Từ Ảnh cười gượng, rồi hiến kế:

“Đừng bực nữa, lát nữa Trần Tùng Dương đến, có người trông con rồi, cô vẫn có thể đi quẩy như thường.”

An Dã thấy có lý: “Hay lắm, người đang tìm vợ với người đang tìm mẹ, đúng là hợp cạ!”

“Tối nay vẫn định đi quẩy chứ?”

“Quẩy!” An Dã quyết như chém đinh chặt sắt, cô nhất định phải bù lại hết những ngày tháng không sống nổi ở Nam Dương.

Tầm chiều tối, khi Kỷ Lam tan ca, Từ Ảnh và An Dã đã không thấy bóng dáng đâu.

Chỉ còn Trần Tùng Dương và Thẩm Cửu An ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, chờ An Dã về.

“Hay theo chú về nhà trước nhé?”

“Chú,” Thẩm Cửu An rất lễ phép, tác phong và giáo dưỡng đều thuộc hàng xuất sắc. Dù đối diện là mẹ kế như An Dã, cậu vẫn một mực lễ độ, tôn trọng từ trong ra ngoài:

“Mẹ cháu…”

“Có lẽ mẹ có việc đột xuất, tối sẽ về thôi.”

Khi hai người về đến biệt thự, Kỷ Minh Tông thấy Kỷ Lam đưa đứa trẻ về mà không thấy An Dã đâu, trong lòng bỗng có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, đến mười giờ tối.

Quản gia đi cùng Thẩm Cửu An tới Kinh Cảng dẫn theo cậu bé ra ngoài.

Kỷ Minh Tông lập tức bảo Nghiêm Hội đưa người bám theo.

Theo tin từ Nghiêm Hội, An Dã hiện đang ở quán bar khiêu vũ bốc lửa với ai đó, đang dỗ “em trai nhỏ” làm theo kiểu “cún con tình nguyện”.

Thẩm Cửu An bước tới, ngoan ngoãn lễ phép gọi một tiếng: “Mẹ.”

Tiếng “mẹ” này vừa thốt ra, cậu “cún con” bên cạnh ngạc nhiên hết cỡ, buột miệng hỏi luôn:

“Dì ơi, dì bao nhiêu tuổi rồi?”

An Dã tức đến suýt nữa thì đánh người.

Trò lố này kết thúc trong sự dai dẳng, không chịu buông của Thẩm Cửu An.

Còn năm ngày nữa là đến Tết, An Dã đành bất đắc dĩ đưa Thẩm Cửu An quay về Nam Dương. An Tần và Ôn Đại cũng rời đi trước Tết.

Tiễn họ xong, cả khu biệt thự lại trở về vẻ yên tĩnh thường ngày.

Bạn đang đọc truyện tại rừng truyện chấm com

Thằng nhóc lại tiếp tục theo Kỷ Minh Tông đến công ty mỗi ngày.

Trương Ứng rõ ràng cảm thấy sắc mặt của ông chủ mấy hôm nay tốt hơn hẳn.

Kỷ Lam gần đây bận rộn chuẩn bị cho bộ phim sẽ công chiếu vào đêm Giao thừa, họp hành liên tục và phối hợp với các bên truyền thông để phát hành tin bài.

An Dã vừa rời đi, Từ Ảnh như mất cánh, đành ngoan ngoãn quay về công ty làm việc nghiêm chỉnh.

Sáng ngày 27, nghệ sĩ công ty đang đi roadshow.

Trung tâm thương mại đông nghẹt người.

Kỷ Lam và Từ Ảnh đứng trên tầng hai quan sát khung cảnh bên dưới. Biển quảng cáo khổng lồ treo giữa sảnh trung tâm, xung quanh là các loại standee, bảng đèn quảng bá cho bộ phim.

Không khí náo nhiệt đến mức khiến người ta phải ngoái nhìn.

Trong đám đông, có người đi ngang qua, bắt đầu buông lời giễu cợt:

“Ngoài giỏi tạo hiệu ứng ra thì còn biết làm gì? Một bộ phim mà từ nghệ sĩ đến sếp công ty đều dính scandal, thật chẳng có giá trị gì.”

“Thì người ta may mắn mà, bám được vào cây đại thụ Phong Minh Capital là an ổn cả đời. Tôi còn nghe nói, mấy năm nay Kỷ Lam ở nước ngoài sinh con rồi mới quay về lên chức. Thủ đoạn như thế, chúng ta theo không nổi.”

protected text

Âm thanh bàn tán sau lưng không ngừng. Kỷ Lam ngoảnh đầu nhìn lại, thấy hai người đang cầm ly cà phê đứng dựa vào lan can, vừa nói chuyện vừa nhàn nhã thưởng thức.

Giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Nhà ai để chó chạy rông thế này?”

Hai người kia quay đầu lại nhìn, thấy là Kỷ Lam, nhưng không hề lúng túng khi bị bắt quả tang nói xấu, ngược lại còn lộ vẻ lạnh nhạt:

“Sao? Chúng tôi nói sai à?”

“Các người nói đúng hay sai không quan trọng, nhưng cũng không phải lý do để đứng trước mặt đương sự mà vênh váo. Ghen tị vì sau lưng tôi có người chống lưng hay vì tôi có bản lĩnh và thủ đoạn? Nếu giỏi đến thế thì sao không tự đi câu đại gia mà dựa vào?”

“Mắt nào của cô thấy chúng tôi đi câu đại gia?”

“Cần tôi tra tài khoản mạng xã hội của các người không? Vừa hay, mấy ngày này màn hình quảng cáo ở trung tâm thương mại là tôi thuê đấy. Tôi cũng không ngại để mọi người cùng xem.”

“Kỷ Lam, cô tưởng đổi họ, tìm được mẹ ruột là có thể xoá sạch chuyện từng sống nhờ người khác, bán sắc lên vị trí cao à? Dù cô thay đổi thế nào, thì vẫn mãi là đứa con nuôi không được nhà họ Kỷ coi trọng.”

Rầm ————

Á ——————————

Một tiếng động lớn vang lên, kèm theo tiếng hét đau đớn của người phụ nữ.

Kỷ Lam đang tranh cãi với họ thì không để ý có người trong đám đông tiến lại gần.

Phải đến khi Kỷ Minh Tông tung một cú đá vào hông người phụ nữ, khiến cô ta bay xa mấy mét, cô mới sực nhận ra.

Người đàn ông sải bước tiến tới, khí thế lạnh lẽo, che chắn cho cô sau lưng, giọng trầm lạnh:

“Bao giờ đến lượt cô có tư cách can thiệp vào chuyện của tôi?”

Người phụ nữ ôm hông cố gượng đứng dậy nhưng không thể, trông như cá heo mắc cạn đang giãy giụa trong tuyệt vọng.

Người đi cùng cô ta lúc nãy, dù có thể cãi lại Kỷ Lam đôi ba câu, nhưng khi đối mặt với Kỷ Minh Tông thì hoàn toàn im bặt.

Ai cũng biết, ở Kinh Cảng này, bầu trời là do ai gánh vác.

Từ Ảnh cầm ly trà sữa bước đến, thản nhiên mở nắp, rút ống hút, đổ thẳng ly trà sữa chưa uống mấy lên đầu cô gái kia:

“Chọn quả mềm mà bóp à? Nếu tôi nhớ không lầm, cô với con bé họ Lư gì đó là cùng một nhóm đúng không? Sao? Cũng định ‘cùng hoạn nạn’ với họ luôn hả?”

“Từ Ảnh! Cô ngông cuồng cái gì? Đừng tưởng tôi không biết chuyện giữa cô với Trần Tùng Dương.”

“Biết thì biết, chẳng lẽ còn định xin mẹ tôi cho cô bú sữa nữa chắc?”

Cô kéo ống quần đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ đang nằm dưới đất, lạnh lùng cười:

“Thích hóng chuyện người khác thế, không đi làm bảo vệ canh cổng thì uổng.”

“Chú ơi…”

Sau lưng, Mạnh Thanh Hà che mắt thằng bé lại, quay lưng về phía bên này.

“Ba cháu đang làm gì vậy?”

“Ba cháu đang anh hùng cứu mỹ nhân đó.”