Hai người vào trà thất ở tầng một. Ngoài khung cửa sổ kính lớn là khung cảnh đêm đặc trưng của Kinh Cảng — một mảnh đất tuyệt vời được khai phá ngay giữa khu cao ốc sầm uất.
Năm xưa, chính phủ có một khu đất “nóng bỏng tay” – có thị trường nhưng không định được giá, Kỷ Minh Tông đã mạnh tay giành lấy, không những giải được bài toán cấp bách cho phía chính quyền mà còn nắm trong tay một ân tình lớn. Anh chọn nơi đây làm nhà tân hôn, vị trí lại gần khu thương mại và công ty.
Với người khác, đây có thể là một khoản đầu tư dại dột, nhưng với Kỷ Minh Tông thì lại là vụ mua bán lời đủ đường.
Mạnh Thanh Hà thu lại ánh mắt đánh giá, cảm thán:
“Không hổ danh là căn nhà được tu sửa theo tiêu chuẩn nhà tân hôn. Phong cách này đúng là cao nhã. Nếu Lam muội biết cậu tốn bao nhiêu công sức trang trí ngôi nhà này theo đúng sở thích của cô ấy, chắc chắn sẽ cảm động đến mức khóc như mưa.”
“Không nói chẳng ai bảo cậu là câm đâu!”
Người đàn ông ngồi trên ghế thái sư, mặc sơ mi trắng, thành thục tráng ấm tráng chén, thái độ điềm tĩnh lạnh lùng như ánh mặt trời chưa bao giờ rọi đến.
“Lại còn không vui? Rõ ràng từng hứa sẽ nắm tay nhau làm hội độc thân, giờ chỉ còn mình tôi đứng lẻ loi.”
“Mà ngay cả Trần Tùng Dương cũng đã có bạn gái bé nhỏ rồi.”
Mạnh Thanh Hà kéo ghế ngồi xuống, nghiêm túc nhìn đối diện:
“Nếu Lam muội quay lại, cậu cho tôi nghỉ phép dài được không?”
“Cậu nói cứ như tôi cho nghỉ là cậu có thể tìm được bạn gái vậy.”
Kỷ Minh Tông rót tách trà nóng cho anh ta.
Mạnh Thanh Hà khẽ chạm tay vào thành cốc, thấy nóng quá nên chưa uống vội:
“Không thử sao biết?”
“Nam nữ trong bán kính trăm dặm, tỷ lệ 1:2, mà cũng không thấy cậu ‘đánh lửa’ với ai. Chắc không phải vì thiếu nghỉ phép đâu?”
“Gà mái không đẻ trứng, dù có đổi chuồng thì vẫn không đẻ được.”
“Câu đó nghe hơi tổn thương rồi đấy.”
Mạnh Thanh Hà nhấp một ngụm trà:
“Cậu thật sự nhốt Từ Ảnh à? Giữa mùa đông mà để con gái người ta ở trại tạm giam, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Kỷ Minh Tông bình thản gật đầu, giả vờ không nghe ra ẩn ý trong câu nói đó:
“Ngày mai, tôi cho người quyên góp máy sưởi cho trại tạm giam. Cố gắng để ngày kia toàn trại đều có điều hòa.”
Mạnh Thanh Hà: Được rồi! Rõ ràng biết mà còn giả ngơ – xem ra anh không định thả Từ Ảnh.
“Thần tiên đánh nhau, người thường chịu khổ!”
“Người chịu khổ không phải là tôi sao?”
Giọng Kỷ Minh Tông đều đều, không mang chút cảm xúc:
“Dựa dẫm vào tôi, lại muốn thoát khỏi tôi. Ai nấy đều dùng tiền của tôi, ăn của tôi, nhưng lại lừa dối và giấu giếm tôi. Họ có thể làm ‘trà xanh’, còn tôi lại không thể làm ‘tra nam’ à?”
“Tôi bị lừa tình, lừa thân, lừa cả tiền bạc, cuối cùng vẫn là lỗi của tôi?”
“Trần Tùng Dương là người bảo cậu đến?”
Anh đặt chén trà xuống. Trong trà thất chỉ còn lại tiếng nước sôi trong ấm.
Mạnh Thanh Hà đã nhiều năm không đến nơi ở riêng của Kỷ Minh Tông — vì thấy anh quá lạnh lẽo, âm trầm, không muốn tiếp xúc. Đây là lần đầu tiên trong vài năm trở lại, rõ ràng mang theo mục đích.
Muốn khuyên anh buông bỏ nỗi đau vì tan vỡ gia đình sao?
“Tôi chỉ không muốn anh em đến mức không nhìn mặt nhau.”
protected text
Mạnh Thanh Hà sững người!
Câu này là sao?
Tình bạn của hai người họ vốn thân thiết từ tấm bé — sao có thể nói dứt là dứt?
“Minh Tông…”
Mạnh Thanh Hà thấy anh quá kiên quyết, bắt đầu hơi lo lắng.
“Từ góc nhìn người ngoài, mọi chuyện đều có thể tha thứ. Nhưng cậu phải hiểu, trên đời này, dù là nỗi đau hay tổn thương, đều chỉ có thể tự mình gánh chịu, tự mình vượt qua.”
“Thanh Hà, hoàn cảnh hiện tại của Từ Ảnh không bằng một phần vạn của tôi khi xưa.”
Giọng nói lạnh như rắn độc trườn ra từ kẽ răng người đàn ông, ánh mắt u tối sâu hun hút, như có độc xà bò vào tâm trí Mạnh Thanh Hà.
“Tôi không nói mình đau, không có nghĩa là tôi không đau.”
“Người lúc nào cũng kêu đau, chưa chắc đã thật sự đau.”
Khoảnh khắc đó, Mạnh Thanh Hà lặng người.
“Người biết khóc, chưa chắc đã là nạn nhân.”
Kỷ Minh Tông đứng dậy, cúi đầu nhìn Mạnh Thanh Hà, rõ ràng chỉ cách một chiếc bàn trà, nhưng lại có cảm giác như cách một ngọn núi, một đại dương, không thể nào vượt qua.
Đối với Kỷ Lam, và cả những kẻ tiếp tay bên cạnh cô, Kỷ Minh Tông chưa từng có ý định tha thứ.
Bất kể là ai!
Gương mặt tuấn tú của người đàn ông hiện rõ nét trầm mặc lạnh lẽo, khiến người khác không thể làm ngơ.
“Cảnh Hòa.”
“Thưa ngài!”
Bạn đang đọc truyện tại rungtruyen.com. Chúc vui vẻ!!!
“Tiễn khách.”
Kỷ Minh Tông sải bước rời khỏi trà thất, giọng điệu cứng rắn, như một bức tường vô hình lạnh buốt:
“Về nói với Trần Tùng Dương, bạn bè tôi có thể không cần.”
Còn Từ Ảnh, anh sẽ không tha.
Kỷ Minh Tông rời đi, vừa bước đến phòng khách chuẩn bị lên lầu, liếc thấy đứa bé vừa mới tỉnh ngủ đang ngồi ngơ ngác trên ghế sofa, nhìn anh với đôi mắt ngây dại, cất tiếng khản đặc:
“Ba ơi!”
“Ba giận rồi à?”
Kỷ Minh Tông hít sâu một hơi — quên mất còn có một đứa trẻ ở đây:
“Con dậy rồi à?”
Nhóc con dụi mắt gật đầu, rồi bám cả tay lẫn chân ngồi bật dậy, đứng trên sofa, mắt vẫn ngái ngủ, giơ tay về phía anh:
“Ba ơi, bế con!”
Kỷ tiên sinh đứng yên bất động:
Không phải anh vô cảm, chỉ là… anh thật sự không biết phải xây dựng tình cảm với đứa trẻ này như thế nào.
“Ba ơi!” Nhóc con hơi mím môi, có vẻ tủi thân.
“Ba không thương con sao?”
Kỷ Minh Tông khẽ động đầu ngón chân, rồi bước đến gần.
Nhóc con níu lấy vạt áo sơ mi của anh, dúi mặt vào ngực anh, lí nhí nói:
“Ba ơi, con là trách nhiệm của ba.”
“Con là nghĩa vụ của ba.”
Giống như giáo dục bắt buộc chín năm — dù không thích, trốn học rồi cũng sẽ có người đến khuyên răn, nhắc nhở anh phải làm tròn trách nhiệm của một người cha.
Anh chỉ muốn có Kỷ Lam, còn con trai… là món quà “đính kèm”.
Đầu óc anh giờ toàn nghĩ cách xử lý những kẻ bên cạnh Kỷ Lam, nhưng lại bị đứa nhỏ này kéo trở về hiện thực — ép anh đi làm cha một cách cưỡng chế.
Chưa đòi hoàn trả trong bảy ngày không lý do đã là nhân từ rồi.
“Ba…”
Nhóc con thấy không thành công trong việc “trói buộc đạo đức”, có vẻ hơi buồn.
“Gọi cho mẹ con đi.”
Kỷ Minh Tông móc điện thoại trong túi đưa cho cậu.
Nhóc lắc đầu:
“Mẹ con dặn, không được gọi cho mẹ.”
“Ba con bảo gọi, vậy con nghe ai?”
Đôi mắt tròn xoe như hươu con đảo lia lịa, CPU trong đầu như muốn cháy khét.
“Ba… con đau bụng.”
…
Tại trại tạm giam, ánh đèn huỳnh quang trắng nhợt treo lơ lửng trên trần, không sáng lắm.
Từ Ảnh ngẩng đầu nhìn lên.
Thành phố Kinh Cảng – nơi đất chật người đông – vốn không có trại tạm giam đúng nghĩa.
Một khu đất nằm giữa vùng ven Kinh Cảng và Bắc Thị, nguyên là trại giam của Bắc Thị, sau này sát nhập thành trại giam Kinh Bắc.
Cách rất xa trung tâm thành phố.
Không kẹt xe cũng phải lái xe hơn hai tiếng mới tới nơi.
Trời đông lạnh buốt, cành cây khô ngoài cửa sổ như tên trộm len lỏi vào phòng.
“Ngay từ đầu em đã biết Kỷ Lam ở Nam Dương?”
“Ừ.”
“Tại sao không nói?”
“Đó là lựa chọn của cô ấy. Tại sao tôi phải nói?”
“Nhưng em biết rõ—”
Trần Tùng Dương ngừng lại, có lẽ vì cảm xúc dâng cao, anh điều chỉnh lại giọng rồi nói tiếp:
“Em biết rõ Kỷ Minh Tông đang ngày đêm tìm kiếm cô ấy.”
“Anh ta tìm cô ấy thì có liên quan gì đến tôi?”
“Lam Ảnh Media mấy năm nay nhận được bao nhiêu lợi ích từ Kỷ Minh Tông? Em nói vậy có hợp lý không?”
“Vậy để tôi phản bội lại người bạn thân của mình, thế mới là hợp lý à?
Đứng ở góc độ của tôi, tôi chẳng làm gì sai cả. Ngược lại, tôi còn có tình có nghĩa, đúng không?”