Hôn Sự Kinh Cảng

Chương 241: Kỷ Minh Tông: “Con bị nói lắp à?”



Đêm hôm đó, An Tần vội vã trở về từ bên ngoài, người còn chưa kịp phủi bụi đường.

Vừa bước vào nhà, ông đã thấy Kỷ Lam đang ngồi trên ghế sofa, chống đầu trầm tư suy nghĩ gì đó.

Không xa là căn phòng kính, gia sư đang dạy học trong đó.

“Lam Lam!”

Tiếng gọi khẽ khiến Kỷ Lam giật mình, cô lập tức đứng dậy bước tới đón ông.

“Anh ta có làm con bị thương không?”

“Không,” Kỷ Lam lắc đầu, nhận lấy cặp tài liệu từ tay ông.

Dù mấy năm nay An Tần không trực tiếp điều hành công ty, nhưng những dự án đầu tư quan trọng bên ngoài ông vẫn sẽ đích thân ra mặt. Trước kia chuyện này rất hiếm, vì Ôn Đại không thể rời ông nửa bước.

Từ khi có Kỷ Lam ở bên chăm sóc, An Tần mới dần dấn thân trở lại thương trường.

“Ba mua tặng con một món quà. Trong buổi đấu giá, ba thấy bộ trang sức kim cương này rất hợp với con.”

protected text

Ôn Đại?

Xong rồi!

Vừa nãy cô mải suy nghĩ nên không để ý Ôn Đại đi đâu mất. Trong chớp mắt, hai cha con vừa còn trò chuyện vui vẻ đã lập tức lao ra ngoài tìm người.

Sân vườn được bật đèn sáng trưng, gần như chiếu sáng cả nửa hòn đảo.

Kỷ Lam và An Tần chia nhau tìm kiếm.

Khi cô đang chán nản tính quay lại thì bỗng nhìn thấy một người nằm dưới đất.

“Ba!”

Tiếng hét kinh hoàng vang lên giữa sân.

Chiếc xuồng máy nhanh chóng cập bờ, đưa người đến bệnh viện.

Kỷ Lam dắt theo cậu nhóc chạy theo phía sau, tận mắt chứng kiến An Tần hốt hoảng đưa người vào phòng cấp cứu.

“Mẹ mẹ mẹ! Con sắp bay lên rồi!”

“Con có ích gì chứ!” – Kỷ Lam gắt lên, buông tay cậu bé ra – “Tự đi theo sau!”

Cậu nhóc đứng tại chỗ, run run chân: “Cũng tại mẹ, chạy chậm quá!”

Rồi cũng cam chịu, lê bước về phía phòng cấp cứu cuối hành lang.

Vừa đi được mấy bước, cậu bé thấy một đôi chân dài lướt qua nơi rẽ hành lang. Gần như theo bản năng, cậu nhóc rón rén chạy theo.

Vừa định hé mắt nhìn trộm, ai ngờ lại đâm sầm vào một trụ đen khổng lồ.

Chính là Kỷ Minh Tông, toàn thân toát ra sát khí, đến bệnh viện để tìm Lê Trinh, nhưng chưa gặp được người.

Cậu nhóc đâm sầm vào chân anh, ngồi bệt xuống đất xoa đầu ngẩng lên nhìn.

Cha con gặp mặt, nhất thời đều im lặng.

Nghiêm Hội đứng bên cạnh, liếc nhìn hai người họ, thầm nghĩ trong lòng:

“Đứa nhỏ này… chẳng lẽ là con riêng của sếp chúng ta?”

Mặt mũi đúng là có nét giống lạ kỳ thật.

“Mẹ con đâu?” – giọng người đàn ông lạnh băng vang lên từ trên cao, cậu nhóc vội níu lấy ống quần anh đứng dậy.

“Đi tìm ba rồi.”

Ánh mắt Kỷ Minh Tông trầm xuống.

Cậu bé lập tức chữa lại: “Không phải! Là ba của mẹ!”

“Bà ngoại nhập viện rồi! Mẹ con với ông ngoại đang chăm bà ngoại.”

Trong đầu Kỷ Minh Tông hiện lên lời của Thẩm Yến Thanh:

“Làm nhẹ nhàng thôi. Anh không muốn chuyện với Kỷ Lam chưa xong mà mẹ vợ anh đã đi đời trước chứ?”

“Ở đâu?”

“Con… con dẫn chú đi.” – Cậu bé run run, có chút lắp bắp.

Hung dữ quá!

Còn đáng sợ hơn cả mẹ!

“Con bị nói lắp à? Một câu cũng không nói rõ được.”

Cậu nhóc nghe vậy thì “òa” lên khóc.

Ngửa mặt lên, tiếng khóc đau lòng như xé gan xé ruột vang vọng khắp hành lang, khiến các bác sĩ cũng bị thu hút, có người còn định ra xem có chuyện gì xảy ra.

“Hy Hy?” – Một giọng nam dịu dàng vang lên trước cửa văn phòng bác sĩ.

Một người đàn ông mặc áo blouse trắng, đeo kính gọng vàng, dáng vẻ ôn hòa lịch thiệp, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, bế cậu lên:

“Con khóc gì vậy?”

“Chú ấy nói con bị nói lắp!” – Cậu bé nức nở, chỉ thẳng vào Kỷ Minh Tông.

Ánh mắt bác sĩ nhìn sang Kỷ Minh Tông, bỗng bừng tỉnh. Người đàn ông này toàn thân toát ra khí chất lãnh đạm, nghiêm nghị, đầy uy quyền.

Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com

Dù nhà họ An là danh gia vọng tộc tại Nam Dương, người trong nhà ai cũng khí chất bất phàm, nhưng khuôn mặt của người đàn ông này…

Hai người này… giống nhau thật đấy!!!

“Ba con hả?” – Bác sĩ hỏi.

“Sao chú biết vậy?” – Cậu nhóc vừa khóc vừa nghẹn ngào.

Bác sĩ gượng cười, rồi nhẹ nhàng gật đầu với Kỷ Minh Tông:

“Cô An đang ở trong phòng cấp cứu, tôi dẫn hai người qua đó.”

“Phiền anh.” – Giọng người đàn ông lạnh lùng, lịch sự nhưng xa cách.



Trong phòng cấp cứu, sau một hồi kiểm tra, bác sĩ kết luận: chỉ là do không uống thuốc nên lên cơn rồi ngất xỉu, may mà không quá nghiêm trọng.

Kỷ Lam thở phào nhẹ nhõm.

Nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, cô cả đời này sẽ sống trong ân hận và dằn vặt.

An Tần đặt tay lên vai cô, như an ủi.

Lúc này Kỷ Lam mới sực nhớ đến cậu nhóc.

Trong lúc hoảng loạn, cô vội quay ra mở cửa định đi tìm, thì thấy Kỷ Minh Tông xách cậu bé xuất hiện trước cửa.

“Mẹ…” – Cậu nhóc nhìn cô với ánh mắt tội nghiệp, Kỷ Minh Tông thuận tay đặt cậu xuống.

“Sao anh lại ở đây?” – Kỷ Lam hỏi.

“Tôi chướng mắt em chắc?” – Kỷ Minh Tông lạnh giọng hỏi lại.

Kỷ Lam mím môi không nói gì.

Cô nói gì cũng sai, vậy thà im lặng còn hơn.

Nhưng điều này lại càng khiến Kỷ Minh Tông ghét cay ghét đắng.

“Lê Trinh cũng đang ở đây, em có muốn qua hàn huyên với người ta không?”

Kỷ Lam khựng lại – Lê Trinh?

Lần cuối họ gặp nhau cũng đã là chuyện năm ngoái.

Anh ta có ở đây hay không, liên quan gì đến cô?

“Chủ tịch Kỷ không cần phải nói móc tôi. Tôi đường đường chính chính, hơn nữa, nam chưa vợ, nữ chưa chồng, cho dù tôi…”

“Hơ——” – Câu chưa nói hết, Kỷ Minh Tông đã đưa tay túm lấy tay cô kéo lại trước mặt.

Đôi mắt đầy giận dữ của Kỷ Minh Tông gần ngay trước mắt cô:

“Kỷ Lam!”

“Em biết mình giống kẻ lăng nhăng đến mức nào không?”

“Nam chưa vợ nữ chưa chồng? Em đồng ý lời cầu hôn của tôi khi nào, chẳng lẽ chỉ là nằm mơ giữa ban ngày?”

“Lam Lam!” – Giọng An Tần vang lên trong phòng bệnh, nghe tiếng bước chân đến gần, Kỷ Lam lập tức đạp nhẹ cậu nhóc một cái:

“Vào trong!”

Rồi kéo Kỷ Minh Tông đến khu vực cầu thang.



“Đúng là tôi đã nhận lời cầu hôn của anh, nhưng tôi cũng không ngu đến mức đánh đổi cả mạng sống vì cái gọi là tình yêu.”

“Mẹ anh – bà ấy muốn chôn sống tôi, anh biết không?” – Kỷ Lam chỉ tay vào anh, giận đến run người.

“Anh có biết tôi đã bò ra khỏi cái hố đó dưới cơn mưa tầm tã như thế nào để giữ lại mạng sống không?”

“Anh lúc nào cũng than thở anh khổ, chỉ trích tôi sai, vậy tôi thì sao? Chẳng lẽ tôi không phải người bị hại? Chủ tịch Kỷ, chỉ có anh là người vô tội? Chỉ có anh là kẻ bị tổn thương?”

“Anh đẩy mẹ ruột của mình đến phát điên, lật đổ cả nhà họ Kỷ – đó vốn đã là kế hoạch của anh trước khi gặp tôi, và cũng là lý do anh quay về Kinh Cảng.”

“Anh giằng co với họ cả năm trời không ra tay, nhưng sau khi họ chôn sống tôi, anh mới quyết liệt hạ thủ. Đến cuối cùng lại nói là vì tôi mà ép họ phát điên? Tôi trẻ tuổi, nhưng không ngu. Anh hiểu rõ hơn ai hết, cái gì gọi là ‘muốn thêm tội thì không thiếu cớ’.”

“Người đáng chết là họ, không phải tôi.” – Kỷ Lam bước sát lại gần Kỷ Minh Tông, giọng lạnh tanh –

“Tôi chỉ là sợ chết, thì có gì sai?”

Nói xong, cô đẩy anh ra rồi quay người trở lại phòng bệnh.



Vừa bước vào, đã thấy cậu nhóc đứng bên giường bệnh, một tay nắm tay Ôn Đại, tay kia đang xoa mông.

Thấy mẹ lạnh mặt bước vào, cậu lập tức rụt tay lại.

An Tần thấy cô vào thì cầm khăn lau tay cho Ôn Đại lên tiếng hỏi:

“Lúc nãy tranh cãi với ai vậy?”

“Không có.”

“Ba con!” – Cậu nhóc chen lời rất đúng lúc.