Hôn Sự Kinh Cảng

Chương 237: Có cha, có mẹ, có con trai



“Thưa ngài, đây là ảnh gia đình nhà họ An.”

“Chúng tôi đã mua chuộc được người giúp việc trong nhà họ An mới có thể chụp được bức ảnh này,” khi Nghiêm Hội đưa bức ảnh ra, trong lòng vẫn còn run rẩy – không phải không có lý. Bức ảnh này đắt như vàng!

Bọn họ đã bỏ ra hàng triệu để đổi lấy chỉ một tấm hình.

Người chụp tấm ảnh này, có lẽ cả đời sau chẳng cần phải hầu hạ ai nữa.

“Nghe nói nhị gia của An Dã và vợ mới cưới chưa được bao lâu thì có thai. Nhưng lúc đó nhà họ An đang trong thời kỳ biến động, công ty thương mại của ông ấy bị người nhắm tới. Trong một lần hai vợ chồng ra ngoài thì bị mai phục, khi quay về thì không mang theo đứa con. Ai cũng đoán rằng đứa bé đã qua đời.”

“Sau đó, nhị phu nhân nhà họ An vì mất con quá đau lòng mà phát bệnh tâm thần. Từ đó mới có tin đồn lác đác rằng đứa trẻ mất tích. Kể từ đó, nhánh thứ hai gần như biến mất khỏi tầm mắt của công chúng. Dù công ty có chuyện gì, cũng đều do phó tổng lo liệu. Mãi đến mười năm trước, công ty mới được giao lại cho An Dã.”

“Họ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới bên ngoài.”

“Tâm thần? Thuộc loại nào?”

“Không rõ. Nghe nói nhà họ An giấu rất kỹ, ngoài người trong nhà thì không ai biết rõ.”

Kỷ Minh Tông kẹp điếu thuốc trên môi, bóc phong bì, rút tấm ảnh bên trong ra.

Khoảnh khắc đó, bầu không khí trong căn phòng dường như hoàn toàn tĩnh lặng.

Ngay cả Nghiêm Hội, người liếc thấy ảnh bằng khóe mắt, cũng bàng hoàng đến không thốt nên lời.

Người phụ nữ trong ảnh… chẳng phải chính là Kỷ Lam của năm xưa sao?

Không nói là giống y đúc, nhưng độ giống nhau lên tới chín phần.

Bảo sao!

Bảo sao năm đó Trần Tùng Dương lại từng nói rằng luôn cảm thấy An Dã có một loại tình cảm rất kỳ lạ với Kỷ Lam.

Lúc ấy anh còn tưởng do An Dã tính cách phóng túng, cố ý gây chuyện.

Giờ nhìn lại, chuyện này chẳng liên quan gì đến tính cách.

Mà là ngay từ đầu, lúc lần đầu gặp Kỷ Lam, cô ta đã biết rõ thân phận của đối phương.

Biết cô ấy là người nhà họ An.

Bằng không, sao có thể dốc tâm dốc sức giấu người suốt năm năm?

protected text

Một tiếng cười ngắn gấp gáp vang lên.

“Hay lắm,” – người đàn ông cười trong cơn giận dữ, gật đầu liên tục:

“Hay, hay, từng người một, ai cũng giỏi cả.”

Người thì tìm lại được em gái.

Người thì nhận lại được cha mẹ ruột.

Còn anh – kẻ bỏ tiền bỏ công, vác mặt làm trung gian, cuối cùng lại trắng tay, gia đình tan nát.

An Dã? Không ra gì.

Còn Kỷ Lam? Cô ta khá hơn bao nhiêu?

Anh thừa nhận mình có khuyết điểm về tính cách, nhưng chưa từng làm điều gì tàn độc thất đức.

Mà kết cục lại như thế này.

Đêm đó, Kỷ Minh Tông ngồi trong phòng tổng thống khách sạn, hút liền hai bao thuốc.

Sáng sớm hôm sau, khi Nghiêm Hội đẩy cửa bước vào, trong khoảnh khắc còn tưởng mình lạc vào cõi tiên, đứng đờ người ra một lúc mới hoàn hồn lại.

Anh ta đứng khựng ở ngưỡng cửa, đắn đo giây lát rồi lại nhẹ nhàng đóng cửa rút lui.

Sau đó, anh ta gọi điện cho Trần Tùng Dương, nói ra một câu mà như sét đánh ngang tai.

Khiến người đàn ông đang chuẩn bị mặc quần áo rời đi cũng phải đứng khựng lại.

Nghiêm Hội bất đắc dĩ thở dài:

“Rất có thể Kỷ Lam chính là em họ của An Dã.”

“Ý cậu là, người bị giấu suốt thời gian qua chính là do An Dã giấu?”

“Phải.” – Nghiêm Hội khẳng định một cách chắc chắn.

Trần Tùng Dương rút ra một điếu thuốc, bật lửa châm, rít vài hơi mới cất lời:

“Chuyện này không giống kiểu chỉ mình An Dã có thể xoay xở được đâu.”

Chắc chắn Thẩm Yến Thanh đã nhúng tay vào.

Hai kẻ vốn chẳng mặn mà gì với nhau, mà còn có thể vì chuyện này mà liên thủ, quả thật là hiếm có.

“Hắn ta giờ sao rồi?”

“Ngài ấy?” – Nghiêm Hội xác nhận lại, rồi đáp:

“Rất tệ.”

Năm xưa chuyện của Kỷ Lam xảy ra, cuối cùng khiến nhà họ Kỷ tan nát: người bị thương, kẻ bị bắt, Kỷ Minh Tông giữ lại chút tàn hơi cố chấp đến cùng, biến cả nhà họ Kỷ thành một mảnh hoang tàn, thậm chí nhốt cả mẹ ruột, ép một vị quý phu nhân thành một kẻ điên.

Truyện được dịch đầy đủ tại rungtruyen.com

Tội ác có thể nói là làm đến tận cùng.

Rồi đến khi phát hiện tất cả chỉ là một vở kịch được dàn dựng tỉ mỉ để lừa anh ta.

Rất có thể, đây là kế hoạch được An Dã và Kỷ Lam hợp tác thực hiện ngay từ đầu, chỉ để đánh lạc hướng, “lột xác thoát thân”.

Nếu thật sự là như vậy, vậy thì người đàn ông của nhà họ Kỷ – anh ta rốt cuộc là gì?

Mang danh bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa – bị nguyền rủa vì đoạn tuyệt tình thân.

Nhiều năm qua, vì tìm người mà hao tâm tổn trí, ăn ngủ không yên.

Chỉ cần trong trang viên của nhà họ Kỷ năm xưa có một chút manh mối, anh ta cũng giật mình cảnh giác.

Năm năm.

Suốt năm năm trời, một người đàn ông từng hào hoa, kiêu hãnh bị nhấn chìm trong đau khổ của tình cảm.

Anh ta từng nghĩ, sẽ có một ngày, anh ta có thể đón vợ con trở về.

Nhưng giờ đây mới biết – người mà anh ta đau đáu tìm kiếm suốt bao năm qua, ngay từ đầu đã chẳng hề tính để anh ta vào cuộc đời mình.



Cuộc điện thoại của Nghiêm Hội vẫn chưa kết thúc, tiếng đập phá đồ đạc trong phòng vang lên không ngớt.

“Gọi của ai vậy?” – Từ Ảnh vừa thắt đai váy, động tác rõ ràng chậm lại.

“Nghiêm Hội,” – Trần Tùng Dương tiện tay gạt tàn thuốc:

“Nói là đã tìm được Kỷ Lam rồi.”

“Cô ấy tìm lại được cha mẹ ruột, còn sinh cả con trai, năm năm nay trốn ở Nam Dương không trở về.” – Giọng anh ta đầy châm chọc và oán giận.

Từ Ảnh giả như không nghe thấy, nhanh chóng thắt xong đai, xách túi lên đi đến bên cửa sổ:

“Tạ ơn trời đất, song hỷ lâm môn.”

Trần Tùng Dương bị câu đó chặn họng:

“Em không thấy lão Kỷ mấy năm nay sống khổ thế nào à?”

“Sao? Chẳng lẽ là Kỷ Lam bắt anh ta sống khổ? Một người cố chấp trèo núi đến gãy chân, lại quay ra trách ngọn núi sao?”

“Đó là hai chuyện khác nhau!”

“Bạn của ai, người đó thương. Còn em thì không thể đồng cảm với anh được. Nếu chuyện này rơi vào người phụ nữ khác, em còn có thể than với anh một câu: ‘Người đàn bà ấy thật vô tình’. Nhưng nếu người đó là chị em thân thiết của em, em chỉ có thể nói: ‘Đỉnh thật đấy.’”

“Từ Ảnh, cô đứng lại cho tôi!” – Trần Tùng Dương thấy cô bước đi liền trần truồng nhảy xuống giường, túm vội chiếc khăn tắm quấn quanh hông:

“Cô coi tôi là trai bao à? Ngủ xong là xách váy đi? Cô con mẹ nó không có lương tâm à?”



Rầm ———

Cửa phòng tổng thống đột ngột bị đẩy ra.

Kỷ Minh Tông đã thay một chiếc sơ mi trắng, đứng đó. Máu từ bàn tay nhỏ giọt tí tách xuống sàn.

Cảnh tượng vừa sốc vừa đáng sợ.

“Ở đâu?” – Anh hỏi.

“Ai cơ?” – Nghiêm Hội đầu óc bị chặn lại trong thoáng chốc.

Khi ánh mắt âm u của Kỷ Minh Tông quét tới, anh ta lập tức phản ứng:

“Trên một hòn đảo gần đây.”

“Chuẩn bị xe.”



Nhà họ An không thiếu tiền. Huống hồ, những năm gần đây lại kết giao với nhà họ Thẩm. Nói họ “che trời một tay” thì hơi quá, nhưng ở Nam Dương, bảo họ “nói gì người ta cũng phải nghe” thì không ai dám cãi.

“Chủ tịch Kỷ định đi đâu vậy?” – Trong bãi đỗ xe, Kỷ Minh Tông vừa định mở cửa xe thì bị An Dã hấp tấp chạy tới, giữ lấy tay anh.

Kỷ Minh Tông liếc mắt nhìn tay mình, đột ngột giật mạnh, khiến An Dã lảo đảo suýt ngã.

“Cô nghĩ tôi đi đâu?”

“Chủ tịch Kỷ chưa từng nghĩ rằng, một tình cảm chỉ đến từ một phía, cuối cùng sẽ chỉ khiến cả hai bên đều khó xử sao?”

Năm xưa là Kỷ Lam muốn rời đi, mới dẫn đến mọi chuyện năm đó.

“Tình cảm là chuyện của hai người, không phải là mong muốn đơn phương từ phía anh. Giờ anh tìm thấy người rồi thì sao? Người ta giờ có cha có mẹ, có con trai, sống hạnh phúc, gia đình viên mãn. Anh đến tìm cô ấy thì ngoài làm phiền, anh còn mang lại được gì?”

Hự—

Vừa dứt lời, bàn tay nhuốm máu của Kỷ Minh Tông như rắn trườn lên cổ cô, kéo cô sát lại gần:

“An Dã, cô lấy tư cách gì mà phán xét tôi?”