Hôn Sự Kinh Cảng

Chương 177: Đánh luôn cả anh ruột



“Mạnh Thanh Hà, anh dám động vào tôi? Anh có biết tôi là ai không?”

“Tôi là người nhà họ Kỷ, là anh ruột của Kỷ Minh Tông đấy!”

Trong hành lang, ba bốn vệ sĩ đã đè Kỷ Minh Đạt xuống đất khiến ông ta không nhúc nhích được.

protected text

Mạnh Thanh Hà bật cười, tùy ý đưa tay xoa nhẹ dái tai:

“Kỷ tổng, nói thật thì tôi còn sợ anh không phải là anh ruột của chủ tịch Kỷ ấy chứ!”

“Nếu là anh ruột thật thì càng dễ xử thôi.”

Đánh luôn cả anh ruột.

Ánh mắt Mạnh Thanh Hà quét qua đám vệ sĩ, rồi xoay người đi, dường như chẳng buồn nhìn cảnh tượng thê thảm phía sau.

Kỷ Minh Đạt vừa định mở miệng gào lên thì bị người ta nhét giẻ vào miệng, sau đó bị kéo vào lối thoát hiểm, ba bốn người vây quanh đánh túi bụi.

Chừng ba đến năm phút sau, tiếng rên rỉ mới dần im bặt. Mạnh Thanh Hà ngậm điếu thuốc bước vào lối thoát hiểm, ra hiệu cho người kéo giẻ ra khỏi miệng Kỷ Minh Đạt.

“Mạnh Thanh Hà, mày mà rơi vào tay tao thì đừng hòng yên thân.”

Mạnh Thanh Hà khẽ cười mỉa:

“Rơi vào tay mày à? Tao còn đang mong chờ đây!”

“Dạo này chủ tịch Kỷ đang đau đầu vì không có cớ để xử lý tụi mày đấy.”

Mạnh Thanh Hà kéo ống quần, ngồi xổm xuống, rít một hơi thuốc, khói thuốc lượn lờ khi anh ta nói bằng giọng như đang tán gẫu:

“Mày nói xem, nếu Trần Nghiên biết mày làm thư ký có thai thì sao nhỉ?”

Sắc mặt Kỷ Minh Đạt lập tức tái mét, còn chưa kịp lên tiếng thì Mạnh Thanh Hà đã tiếp lời:

“Mấy người như chúng ta ai cũng chẳng phải sạch sẽ gì, đừng có suốt ngày tính chuyện hại người này giết người kia nữa.”

“Ở trong nhà họ Kỷ mày là đứa muôn đời số hai, ra khỏi nhà họ Kỷ rồi mày nghĩ mình sẽ là số một à? Một kẻ ngay cả cửa nhà cũng không bước ra được mà còn đòi ra ngoài vênh váo hống hách? Không thấy buồn cười sao?”

“Kỷ tổng à,”

Mạnh Thanh Hà đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn,

“Tốt nhất nên tin rằng những thứ bằng chứng trong tay chúng tao đủ sức khiến mày thân bại danh liệt đấy.”

Mạnh Thanh Hà hút nốt điếu thuốc rồi vứt tàn xuống đất, nhấc chân dập tắt:

“Đi với thú dữ, chắc chắn sẽ chết thảm. Khuyên mày nên biết điều.”

Thủ đoạn của Kỷ Minh Tông vượt xa tưởng tượng của người nhà họ Kỷ. Điều quan trọng hơn là, anh ta bước ra từ chính nhà họ Kỷ, rõ hơn ai hết từng đường đi nước bước của họ.

Từ những nội gián còn cài lại trong nhà cho tới sự hiểu rõ tính cách từng người trong dòng họ.

Một người đã chuẩn bị kỹ càng để quay lại phản công thì sao có thể để đối thủ nhởn nhơ trước mặt mình?

Kỷ Minh Đạt bị người ta quẳng ra khỏi hội sở, trông thảm hại chẳng khác gì một vị tướng bại trận, cúi gằm mặt không ngẩng lên nổi.

Mạnh Thanh Hà gọi cho Kỷ Minh Tông, lúc ấy anh đang trên đường trở về biệt thự Lan Đình.

Anh ta nói chuyện điện thoại khá to, khiến Kỷ Lam ngồi bên cạnh nghe được rõ ràng.

“Cái thằng Kỷ Minh Đạt này đúng là muôn đời số hai, dọa vài câu là đã co rúm lại như chim cút, vừa nói đến chuyện thư ký mang thai là sợ đến đờ người, nếu thêm vài thứ nữa chắc ngất luôn tại chỗ quá.”

“Đối thủ mà như thế thì đúng là làm mất giá trị của chúng ta.”

Kỷ Lam ngồi bên, lắng tai nghe, đại khái cũng hiểu được tình hình, chờ anh cúp máy mới hỏi:

“Anh đánh Kỷ Minh Đạt à?”

“Anh đâu có bản lĩnh đánh người từ xa như thế.”

Kỷ Lam khẽ mím môi – không ngờ giới tài phiệt cũng biết bắt bẻ câu chữ đến vậy.

“Tại sao lại đánh ông ta?”

Kỷ Minh Tông cất điện thoại vào túi áo vest, giọng điệu thản nhiên:

“Muốn đánh thì đánh, cần gì lý do?”

“Xuống xe đi.”

Gió lạnh đầu đông thổi ào ào qua rừng núi. Kỷ Lam vốn thường phải tham dự nhiều sự kiện, làm nghề truyền thông nên lúc nào cũng phải giữ hình ảnh tốt, tránh bị truyền thông bắt được những khoảnh khắc xấu. Từ khi Lam Ảnh Media ngày càng lớn mạnh, cô càng chú trọng ăn mặc hơn.

Kỷ tiên sinh thường nhìn cô mỗi sáng lúc chuẩn bị ra cửa, ánh mắt cứ dừng mãi ở đôi tất đen, định nói gì đó lại thôi.

Truyện được dịch bởi team rừng truyện chấm com!!!

Dù trời có lạnh đến đâu, lớp trang điểm của cô vẫn luôn hoàn hảo, từ kiểu tóc đến trang phục đều không chê vào đâu được.

Điều này có cả lợi và hại.

Lợi là những bộ trang phục cao cấp đã mang lại cho cô không ít tài nguyên.

Hại là – phải chịu lạnh.

Trời đông lạnh cắt da cắt thịt, Nghiêm Hội đỗ xe ngay trong sân. Vừa mở cửa, Kỷ Minh Tông liền bị một luồng gió lạnh thốc vào khiến cả người tê buốt, cảm giác như lạnh thấu đến tận xương.

Cái chân vừa đưa ra ngoài liền từ từ thu lại.

“Không xuống à?”

“Lạnh!”

“Lạnh thì mặc nhiều vào. Giữa mùa đông mà ai như em, suốt ngày diện tất đen ra đường?”

“Em chẳng phải vì giữ hình tượng sao? Anh cũng ngày nào chẳng vest chỉnh tề?” – Kỷ Lam phản bác không chịu thua.

Kỷ Minh Tông bật cười vì tức, vừa cởi áo khoác vừa đáp lại:

“Anh là đàn ông, chịu lạnh tốt. Em so với anh được à?”

“Lúc đau bụng kinh thì đừng than đó.”

Chiếc áo khoác còn vương hơi ấm được phủ lên đùi cô. Kỷ Minh Tông cúi người chui vào xe, bế cô ra ngoài. Kỷ Lam ngồi trong vòng tay anh, ôm lấy cánh tay anh, lầu bầu:

“Thì em than thật đấy.”

“Phiền chết mất.”

“Ngày nào cũng giáo huấn em, em đâu thiếu cha đâu.”

“Em mà muốn anh làm cha em, anh lại chẳng vui ấy chứ. Cứng đầu như lừa, nếu là con gái anh thì chắc cả đời chẳng lớn nổi.”

Kỷ Minh Tông đưa tay bóp nhẹ eo cô một cái.

“Anh cứ đợi đấy! Sẽ có người trị được anh thôi!”

“Sao? Sinh một cô con gái để trị anh à?” – Anh bật cười hỏi lại.

Câu nói vô tình ấy, nhiều năm sau lại ứng nghiệm.

Kỷ Lam vốn mạnh mẽ, sinh ra một đứa con còn mạnh mẽ hơn.

Mạnh đến mức Kỷ tiên sinh không ít lần phải tạm gác đạo đức, tự mình ra tay “trị” đứa nhỏ ấy.

Giữa mùa đông khắc nghiệt, Kinh Cảng chìm trong làn hơi lạnh u ám. Trong sân biệt thự Lan Đình, mỗi sáng đều phủ một lớp sương mỏng, âm u đến mức khiến người ta thấy phiền lòng.

Có lẽ vì từng trải qua ký ức không tốt thời niên thiếu ở nước ngoài, Kỷ Minh Tông không thích môi trường này. Giữa tháng 11, anh đề xuất chuyển khỏi Lan Đình.

Kỷ Lam không hiểu lý do, hơn nữa việc chuyển nhà khá phiền phức nên cô tỏ vẻ không mấy tình nguyện.

Hai người cũng từng thảo luận vài lần nhưng đều không đi đến đâu.

Cuối cùng, Kỷ tiên sinh lựa chọn nhượng bộ – để giữ lấy sự bình ổn mong manh trong lòng Kỷ Lam.

Cô từng là đứa trẻ không nhà, rời khỏi nhà họ Kỷ chưa bao lâu, vừa chuyển tới Kim Mậu Phủ thì đã bị anh kéo trở về. Nói theo một nghĩa nào đó, biệt thự Lan Đình đã trở thành nơi mang nhiều hơi thở sinh hoạt nhất với cô.

Cô không muốn rời đi, cũng là điều dễ hiểu.

Đầu tháng 11, Kỷ Minh Tông chính thức ra tay săn lùng nhà họ Kỷ.

Nhà họ Kỷ liên tục xảy ra biến động, nhiều dự án lớn trong tay Kỷ Minh Đạt bị người khác cướp mất một cách khó hiểu. Cho dù không phải do Kỷ Minh Tông thì cũng sẽ là người khác, chỉ có điều, sau lưng chuyện này chắc chắn có bóng dáng anh – hoặc là đứng ra thúc đẩy, hoặc là dùng tài nguyên mình đã nắm chắc để tạo nhân tình.

Chiêu hiểm nhất, chính là việc anh xoay đủ đường để tìm đến người nhà họ Đặng, khiến bên đó âm thầm nhúng tay, cuối cùng giành được miếng đất mà Kỷ Minh Đạt cực kỳ coi trọng – chính thức khơi mào mâu thuẫn giữa Đại phòng và Nhị phòng.

Theo lý mà nói, nhà họ Đặng nên nhường bước.

Nhưng thật tiếc, năm 2010, chính sách từ trên ban xuống ủng hộ quá mạnh cho các dự án bất động sản – ai cũng muốn chen chân vào. Trước lợi ích tuyệt đối, cái gọi là tình anh em sâu đậm hay tín điều gia tộc đều tan vỡ trong tích tắc.

Mãi cho tới ngày 15 tháng 11, chuyện vỡ lở lên báo, Lão phu nhân mới gọi cả hai người về trang viên nhà họ Kỷ để mắng một trận.

Đặng Nghi công khai làm mất mặt Lão phu nhân:

“Bát tiên quá hải, ai nấy thể hiện bản lĩnh. Một đứa nhóc mới chập chững bước chân vào giới như người nhà mẹ đẻ tôi mà cũng giành được tài nguyên từ tay chú hai, tôi có nên hiểu rằng, thứ này chú hai vốn chẳng coi trọng? Nếu không, đừng nói là trẻ con, cho dù ông trời đến cũng chưa chắc cướp nổi thứ trong tay chú hai, đúng không?”

“Hay là chú hai cố ý bày trận để người nhà mẹ tôi đâm đầu vào, rồi đợi ngày hôm nay lên công đường trước mặt Lão phu nhân?”