Hôn Nhân Gấm Hoa, Lòng Người Sâu Thẳm

Chương 7



Ta chung tình với sự thương xót mà ta ngỡ là thật.

 

Nhưng hóa ra, đó chỉ là ham muốn chiếm đoạt của một tên nam nhân đầy dục vọng.

 

Ta không nhịn được hít sâu một hơi.

 

Dương Nho Quân nắm lấy tay ta.

 

Bàn tay nam nhân rất lớn, cũng rất ấm, giọng nói của y vẫn trầm ổn giống như trước đây nhưng lại có chút lửa giận:

 

“Thôi tiểu thư đúng là vầng trăng sáng, còn ngươi, chẳng qua chỉ là vũng nước đục từng được ánh trăng chiếu qua.”

 

Ta kinh ngạc nhìn y.

 

Vị tướng quân này chẳng hề yếu ớt như đám thư sinh, trên mặt đầy dấu vết của gió sương đao kiếm, từ khuôn mặt đến khóe môi đều đầy vẻ nghiêm nghị.

 

Nhưng ta lại cảm thấy... người này, có lẽ, thích ta.

 

Tiêu Kình bị lời nói của Dương Nho Quân đ.â.m trúng, hắn đột nhiên giơ d.a.o lên, định đ.â.m xuống!

 

“Không được.” Tiêu mẫu hét lên: “Nguyệt nhi mang cốt nhục của con đấy! Là huyết mạch của Tiêu gia chúng ta!”

 

Thế là, con d.a.o găm của Tiêu Kình dừng lại lơ lửng giữa không trung một cách nực cười.

 

Rất lâu sau, “keng” một tiếng, con d.a.o găm rơi xuống đất.

 

Tiêu Kình quay đầu lại, cười khổ với ta:

 

“Nương tử, nàng có thể tha cho nàng ấy không?”

 

10

 

“Theo luật pháp triều ta, phạm nhân đang mang thai, chờ sinh con xong sẽ thi hành hình phạt.”

 

Tiêu Kình thở phào nhẹ nhõm, bước lên hai bước: “Đa tạ nương tử.”

 

Ta chán ghét nghiêng mặt sang một bên, nói với Trường Lạc: “Làm phiền Trưởng Công chúa làm chứng.”

 

Trường Lạc nhướng mày, ánh mắt giao nhau với ta, lập tức hiểu ý, ra lệnh cho thị vệ mang giấy bút đến.

 

Ta nhận lấy bút, lưu loát viết một bức thư dài, rồi ném thẳng vào mặt Tiêu Kình.

 

Tiêu Kình nhìn rõ nội dung, lập tức quỳ xuống.

 

Đó là hưu thư.

 

Nếu hắn đã không muốn hòa ly, vậy ta sẽ chủ động bỏ phu quân.

 

Trường Lạc cất giọng vang vọng: “Hay lắm! Bản cung chuẩn y!”

 

Còn Tiêu Kình, hắn ngửa mặt lên trời, gào thét giống như kẻ điên.

 

Có lẽ trong lòng hắn thực sự có tình cảm sâu nặng với ta.

 

Nhưng thứ tình cảm đó quá dơ bẩn, không thể gọi tên bằng bất kỳ danh xưng nào.

 

“Về phần Tiêu thị, quan phủ cứ phán xử theo luật đi.”

 

Ta nói xong câu này, lại cảm thấy tức ngực, khó thở.

 

May mắn là sau lưng có Dương Nho Quân đỡ lấy.

 

Ta cảm kích nhìn về phía y: “Không biết có thể mượn tướng quân vài người không?”

 

Lúc ta mới về Tiêu gia, nơi này chỉ có một gian nhà nhỏ tồi tàn như cái nhà xí.

 

Bây giờ ta đã bỏ phu quân, những thứ thuộc về ta đương nhiên không thể để lại.

 

Dương Nho Quân nói: “Những gì không mang đi được, ta sai người đập nát, được không?”

 

Tốt lắm, quả thực rất đúng ý ta.

 

Trong lòng ta dâng lên một cảm giác vui vẻ nhưng còn chưa kịp tận hưởng, rất nhanh đã bị cơn đau đớn dữ dội nghiền nát.

 

Ta gắng gượng bước ra khỏi Tiêu gia rồi ngất đi.

 

Ta mơ một giấc mơ rất dài.

 

Ta mơ thấy phụ thân đã khuất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Phụ thân ta là một người hiền lành, tính tình mềm mỏng, người khác nhờ ông ấy gì, ông ấy cũng sẽ giúp.

 

Có lần mẫu thân tức giận, ông ấy ngoan ngoãn quỳ xuống chịu đòn, rồi khập khiễng bước tới trước mặt mẫu thân, lấy từ trong n.g.ự.c ra một xấp ngân phiếu giống như dâng bảo vật:

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

“Tiểu Trương không lừa ta đâu, lần trước nhà hắn gặp phải khó khăn, bây giờ xoay sở được rồi, chẳng phải đã trả tiền rồi sao?”

 

Ông ấy không biết rằng, đó là do mẫu thân sợ ông đau lòng đã lén bù vào.

 

Mặc dù mẫu thân ngoài miệng luôn nói phụ thân ngốc nhưng điều bà ấy yêu chính là sự chân thành đó.

 

Khi còn nhỏ, ta từng theo phụ thân đi qua rất nhiều nơi.

 

Có một lần chúng ta đi đến vùng thiên tai, phụ thân không đành lòng, bèn tự bỏ tiền túi phát cháo.

 

Ta đứng bên cạnh giúp đỡ, đến cuối cùng, chỉ còn lại một bát cháo.

 

Trước mặt có hai đứa bé trai, một người hào hoa phong nhã, nhìn bát cháo mà nuốt nước bọt, một người cao lớn hơn một chút nhưng gầy gò trơ xương.

 

Đứa bé hào hoa phong nhã nói: “Ta nguyện nhường bát cháo này, chỉ là trong nhà còn có mẫu thân già yếu, ta không đành lòng để mẫu thân chịu khổ.”

 

Thế là phụ thân ta cảm động trước lòng hiếu thảo của đối phương, nên đưa bát cháo cho hắn ta.

 

Còn ta lại gọi người kia tới, lấy từ trong lều ra một cái bát nhỏ.

 

Đó vốn là phần cháo phụ thân để dành cho ta.

 

Ta nhịn một bữa không sao nhưng với hắn ta mà nói, có lẽ đây là cơ hội duy nhất để no bụng.

 

Cậu bé do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nhận lấy, ăn xong, hắn ta trầm giọng hỏi tên của ta.

 

“Ngươi tên gì?”

 

“Thôi gia, Thôi Đồng Tuyết.”

 

“Thôi Đồng Tuyết!”

 

Bên tai có ai đó đang gọi tên ta.

 

Ta mở mắt ra, trong cơn mơ màng, khuôn mặt Dương Nho Quân dần chồng lên hình ảnh cậu bé năm nào.

 

Ta khẽ mỉm cười, đưa tay chạm vào khuôn mặt ấy:

 

“Hóa ra... là chàng sao...”

 

11

 

Khi tỉnh lại, ta thấy Trường Lạc đang canh chừng ở bên cạnh.

 

Nàng ấy nói với ta rằng ta đã hôn mê ba ngày rồi.

 

Trong thời gian đó, Tiêu mẫu và Triệu Vô Nguyệt đều bị tống vào đại lao.

 

Còn Tiêu Kình thì mất hồn mất vía, trong triều vô ý mạo phạm quân uy.

 

Đúng lúc Hoàng thượng nghe Trường Lạc kể lại chuyện của ta, ngài vốn yêu thương tỷ tỷ của mình, bèn mượn cớ này giáng chức Tiêu Kình.

 

Nàng ấy cố ý không nhắc đến Dương Nho Quân.

 

Ban đầu, ta còn định dò hỏi nhưng khi nhìn thấy nụ cười xấu xa nơi khóe môi nàng ấy, ta liền cầm gối ném qua: “Thôi nào, đừng trêu ta nữa!”

 

Trường Lạc chớp mắt: “Vậy ngươi mau nói rõ đi!”

 

Ta thở dài, không nói gì thêm.

 

Trải qua nhiều chuyện như vậy, lại nhận ra tâm ý của Dương Nho Quân, ta rất khó để không động lòng.

 

Dường như ta hy vọng Dương Nho Quân có thể chữa lành những vết thương trong ta.

 

Nhưng điều đó không công bằng với y.

 

Chưa kể, ta là kẻ sắp chết.

 

Trường Lạc vỗ nhẹ lên vai ta: “Dương Nho Quân đi rồi.”

 

Bàn tay ta siết chặt lấy mép chăn.

 

“Hắn ta rời kinh thành rồi, nên ngươi không cần bận tâm nữa.”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com