Tiêu Kình ngoài miệng nghiêm khắc nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng, thở dài nói với ta:
“Ta đi khuyên bảo nàng ấy.”
Mỗi lần Triệu Vô Nguyệt giận dỗi, Tiêu Kình đều phải dỗ dành nàng ta hồi lâu.
Nhưng nàng ta thân thể yếu đuối, ngoài Tiêu gia ra thì không còn nơi nào để nương tựa, quả thật cũng rất đáng thương.
Ta nuốt xuống nỗi cô đơn trong lòng, mỉm cười đưa mắt tiễn Tiêu Kình rời đi.
Vừa hay không lâu sau, thị nữ vào báo tin, nói Trưởng công chúa mời ta đến phủ nàng ấy uống trà.
Ta liền nhận lời.
Trường Lạc là khuê mật thân thiết của ta.
Năm ấy, phụ thân ta bị tống giam, nàng ấy quỳ ngoài điện suốt ba canh giờ, mới cứu được phụ thân từ trong tay Tiên Đế đang nổi cơn thịnh nộ.
Sau này, phụ thân ta được chứng minh trong sạch nhưng bởi vì thời gian trong ngục để lại mầm bệnh, chẳng bao lâu sau thì qua đời.
Trường Lạc còn đích thân đến đưa tiễn.
Có thể có một người bằng hữu như vậy, quả thực là may mắn lớn nhất trong đời.
“Đồng Tuyết! Bên này!”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Trường Lạc đứng dậy đón ta:
“Cảm lạnh đã đỡ hơn chút bào chưa? Có cần ta mời thái y bắt mạch xem bệnh cho ngươi không?”
Nàng ấy nắm lấy tay ta:
“So với lần trước gặp mặt thì tươi tỉnh hơn nhiều, xem ra Tiêu Kình về, ngươi vui vẻ lắm nhỉ!”
“Lại trêu chọc ta rồi.”
"Hừ! Ta hiểu chuyện lắm nhé, cố ý để cho hai người các ngươi bốn ngày vuốt ve an ủi nhau đấy! Nếu sao có thể gọi được Thôi Đồng Tuyết ngươi tới phủ công chúa?”
Ta sửng sốt: “Bốn ngày?”
Trường Lạc nhíu mày: “Đúng vậy! Tiêu Kình đã vào cung tiến cống lựu vàng cho a đệ từ bốn ngày trước rồi. Ngươi đừng nói chứ, loại lựu vàng này ngọt hơn hẳn lựu thường. Ta đã bảo a đệ giữ lại một thùng, để lát nữa sẽ sai người mang đến cho ngươi!”
Đầu óc ta có chút rối loạn.
Rõ ràng trước đó, ta còn nhận được thư của Tiêu Kình, nói hắn sẽ về muộn vài ngày.
Rõ ràng hôm nay ta mới gặp được hắn, cùng hắn đi bái kiến bà bà.
Sao hắn có thể vào kinh từ bốn ngày trước được chứ?
Trường Lạc nhíu mày,: “Hắn lừa ngươi sao? Đồ khốn! Bản cung đi g.i.ế.c hắn!”
“Ấy đừng!” Ta vội vàng cản nàng ấy lại : “Có lẽ hắn bận chuyện gì đó trong kinh thành thôi, Tiêu lang sẽ không cố ý giấu ta đâu.”
Tiêu Kình sẽ không giấu ta.
Ba năm qua, chúng ta tình sâu nghĩa nặng, chân thành đối đãi với nhau.
Chỉ cần xử lý xong công vụ, hắn đều sẽ quấn quýt bên ta không rời, có lúc ta chê phiền, Tiêu Kình còn tỏ vẻ ấm ức.
Đưa mắt nhìn khắp kinh thành này, cũng không tìm đâu ra một người phu quân cưng chiều thê tử như hắn.
Sao hắn có thể nói dối ta?
Hắn thật sự... sẽ không nói dối ta sao?
4
Hai năm nay bà bà rất thích lễ Phật.
Tuy vẫn ở trong phủ nhưng chúng ta ít khi qua lại, bà ta chỉ chuyên tâm tu hành trong Phật đường mà Tiêu Kình đã tu sửa cho bà ta.
“Tuyết Nhi đến rồi... Người đâu, mang áo của ta lại đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Bà bà tự tay khoác thêm áo cho ta, dịu dàng bảo: “Phật đường thanh tĩnh lạnh lẽo, không thể để con bị nhiễm lạnh.”
Tiêu Kình từ nhỏ đã mất phụ thân, chỉ có một mình mẫu thân vất vả nuôi hắn lớn khôn.
Hắn hiếu thuận với mẫu thân nhất, nếu có sơ hở gì, chắc chắn cũng sẽ lộ ra ở đây.
Ta cảm tạ bà bà, rồi hỏi bà ta: “Mẫu thân thắp gì vậy ạ? Mùi rất thơm!”
Bà bà mỉm cười: “Vừa mới đổi mấy ngày trước, nếu con thích, ta sẽ bảo người đưa qua cho con.”
Ta lại gần lư hương, hít nhẹ một hơi, mới nói:
“Sao có thể lấy đồ của mẫu thân chứ? Mẫu thân cứ chỉ cho con là mua ở đâu, lát nữa con bảo quản gia mua về.”
Bà bà chần chừ, ánh mắt có chút né tránh:
“Ôi chao... Lớn tuổi rồi, quên mất, để lát nữa ta hỏi Vân Cô đã nhé.”
Đương nhiên bà ta không thể nói cho ta biết đã mua ở đâu.
Vì đây là hương quế.
Kinh thành không có loại hương liệu này.
Chỉ có thể là lễ vật Tiêu Kình mang về từ phương Nam.
Nhưng khi hắn cùng ta đến gặp bà bà, hắn lại chưa từng nhắc đến chuyện này một chữ nào.
Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, ta cảm thấy Tiêu Kình vô cùng xa lạ.
Thật giống như ta chưa từng thật sự bước vào thế giới của hắn.
Đêm đến, Tiêu Kình lại quấn lấy ta, hôn đến mức đầu lưỡi ta đau rát.
Ta kêu lên một tiếng, đẩy bờ vai của hắn.
Hắn kề sát tai ta, hơi thở nóng rực:
“Nương tử... Vi phu không nhịn được nữa.”
Trong lòng ta đầy rẫy nghi ngờ, tâm trí đã sớm rối bời, nào có tâm trạng cho chuyện này?
Tiêu Kình thở dài, cũng không nổi giận, chỉ ôm chặt lấy ta:
“Được thôi. Nhưng nếu gặp phải chuyện gì phiền phức, nhất định phải nói với ta.”
“Ta không muốn thấy nàng nhíu mày.”
Hốc mắt ta chợt nóng ran, nhớ lại năm ấy gia đình sa sút, Tiêu Kình giữa trời đông giá rét đến nhà, rũ xuống người một thân tuyết lạnh, hứa hẹn với mẫu thân ta:
“Cả đời này, con chỉ có một mình Tuyết Nhi, cả một đời không nạp thiếp.”
Đêm hôm đó, cách một bức tường, hắn kiềm chế bản thân, thổi sáo cho ta suốt một đêm.
Lẽ ra ta nên tin hắn.
Nửa đêm, lồng n.g.ự.c ta nặng trĩu, khó chịu vô cùng, lại một lần nữa tỉnh giấc, run rẩy gọi tên Tiêu Kình.
Không có tiếng đáp lại.
Ta đưa tay sờ sang nửa giường bên kia.
Lạnh ngắt.
5
Ta khoác một cái áo rồi rời khỏi phòng.
Trong sân, từ chỗ của Triệu Vô Nguyệt lại vọng ra những âm thanh chuyện khuê phòng.
Ta vốn định tránh đi nhưng một tiếng kinh hô “Huynh trưởng!” của Triệu Vô Nguyệt đã ghim chặt ta tại chỗ.