Từ trước, anh đã trống lịch ngày Chủ Nhật, dự định ở nhà nghỉ ngơi thay vì ép mình đến công ty trong tình trạng thế này, điều có thể ảnh hưởng đến hiệu suất công việc.
Bộ đồ ngủ hôm qua đã thấm mồ hôi, anh thay một bộ đồ ở nhà sạch sẽ rồi xuống lầu.
Khi nghe thấy tiếng động, anh nghĩ là Lục Nghi, liền bước đến khu vực bếp.
Dì Phương nghe tiếng liền quay lại, tươi cười nói: “Tổng giám đốc, cậu dậy rồi.”
Anh khẽ gật đầu, ánh mắt nhanh chóng quét quanh nhà nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc.
Anh hỏi: “Lục Nghi đâu?”
“Phu nhân ra ngoài rồi,” dì Phương giải thích, “cô ấy mang theo Puff đi tắm.
Trời hè nóng bức, con mèo nhỏ cần được tắm rửa sạch sẽ.”
Ánh mắt Lâm Tấn Thận liếc qua góc phòng, chiếc ổ mèo trống rỗng, không còn đôi mắt nghịch ngợm thường hay nhìn chằm chằm vào anh.
Một người một mèo đều không có ở nhà.
Anh khẽ cau mày, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng.
Dì Phương cẩn thận hỏi: “Tôi nghe giọng cậu hơi khàn, có ho không?
Hay để tôi làm chút lê chưng đường phèn, uống vào sẽ dễ chịu hơn.
Cậu có đói không?
Trong tủ lạnh có sủi cảo tôi mới làm, hoặc để tôi nấu chút cháo thanh đạm nhé?”
Dì Phương đã hấp lê cho anh, dù không có cảm giác thèm ăn, ít nhất cũng nên uống chút nước lê cho khỏe hơn.”
Có lẽ vì thấy cô phiền, Lâm Tấn Thận quay lưng lại, chỉ để lộ phía sau đầu.
“…” Đúng là giống như một đứa trẻ.
Lục Nghi không định bỏ qua.
Cô cúi người, muốn kéo vai anh quay lại, nhưng vừa chạm vào người anh, một cánh tay mạnh mẽ đã quấn ngang eo cô.
Trước khi kịp phản ứng, cô bị kéo lên giường.
Đôi dép rơi xuống sàn phát ra hai tiếng “bốp bốp”.
Cô bị ôm chặt, đối diện với Lâm Tấn Thận.
Một cánh tay anh giữ chặt ngang eo cô, gương mặt lạnh lùng của anh chỉ cách cô vài centimet.
Lục Nghi nín thở.
“Lâm Tấn Thận!”
“Anh đừng…”
“Đừng gì?” Anh nhíu mày, giọng nói khàn đặc nhưng trầm thấp, nghe như đang oán trách: “Anh muốn làm gì thì đều có thể.”
Anh tiếp tục: “Anh bị bệnh, em chịu trách nhiệm một nửa.”
Giọng anh trầm thấp, mang theo chút hờn dỗi, nhưng cũng đầy áp lực.
Lục Nghi ngơ ngác, trong đầu đầy dấu hỏi chấm. Sao anh bệnh lại liên quan đến cô? Cô còn chưa kịp hỏi rõ, thì cánh tay anh siết chặt hơn, kéo cô sát vào ngực mình.
Cằm anh tựa lên đỉnh đầu cô, cơ thể anh như một lò than nóng rực, khiến cô cảm thấy choáng váng.
“Anh đang sốt cao!” Lục Nghi cảm giác bị hơi nóng của anh thiêu đốt, hoảng hốt nói.