Chiều cao như vậy khiến động tác của anh thuận tiện hơn.
Lục Nghi thả hai chân nhỏ xuống, hai người đứng rất gần nhau.
Khi ngang tầm mắt, cô chỉ nhìn thấy ngực anh, còn khi ngẩng đầu lên, cô mới nhìn rõ được đường viền cằm căng chặt và hàng mi đen dài của anh.
Những ngón tay của Lâm Tấn Thận luồn qua mái tóc cô, động tác tỉ mỉ và dịu dàng.
“Phải thổi từ trên xuống dưới như thế này, tóc mới không bị xù, sấy khô da đầu trước rồi dùng gió mát sấy phần ngọn tóc là được.”
Lục Nghi nhắc nhở, truyền kinh nghiệm khi anh lùa ngón tay vào tóc cô.
“Như thế này sao?”
Anh hỏi lại.
Lục Nghi gật đầu: “Đúng rồi, thông minh ghê.”
Lâm Tấn Thận hơi ngừng tay, không vội phản bác câu nói của cô nghe như đang khen Puff, rồi tiếp tục sấy tóc cho cô.
Lục Nghi cảm nhận được hôm nay Lâm Tấn Thận đặc biệt dịu dàng, giống như làn gió mát rượi của đêm hè.
Có lẽ sau lễ cưới, cô có chút xúc động nên tò mò hỏi: “Lớn thế này rồi, anh chưa từng thích ai sao?”
Nếu từng thích, liệu anh có dịu dàng như thế này không?
Lâm Tấn Thận hạ mắt nhìn cô, hỏi lại: “Hôm nay em chắc chắn muốn hỏi câu này sao?”
Lục Nghi bật cười: “Không được à?”
Tiếng máy sấy vẫn đều đều vang lên, một lúc lâu đến mức Lục Nghi tưởng anh sẽ không trả lời.
“Trước đây không có.”
Lâm Tấn Thận bỗng mở miệng, giọng anh bình thản, ánh mắt lướt qua cô, nhìn về phía sau, chậm rãi nói: “Bây giờ thì có.
protected text
Cơ thể Lục Nghi cứng đờ, theo phản xạ quay đầu lại nhìn theo ánh mắt anh.
Đằng sau cô là chiếc gương lớn đặt giữa phòng.
Trong gương, khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô phản chiếu rõ ràng.
Lục Nghi chớp mắt, hình ảnh trong gương cũng chớp mắt.
Cô ngẩn người, cố tiêu hóa từng chữ của anh.
Hai người nhìn nhau qua gương.
Cô cảm thấy đầu óc mình như ngừng hoạt động trong thoáng chốc.
Giống như một hòn đá bị ném xuống hồ nước phẳng lặng, mặt nước bắt đầu dậy sóng, từng vòng từng vòng gợn lan ra, nhưng không bao giờ chạm đến bờ.
Chỉ một câu nói ngắn ngủi, mà như một cơn sóng lớn trong lòng cô.
“Bây giờ thì có.”
“Em cũng biết người đó là ai.”
“…”
Lục Nghi từ từ xoay người lại, ngước mắt lên, đôi mắt không giấu nổi cảm xúc dâng trào trong lòng cô.
Từ nhỏ đến lớn, cô đã nghe vô số lời tỏ tình.
Những câu nói hoa mỹ, lãng mạn hay thậm chí thẳng thắn đều có, nhưng không lời nào có thể chạm đến cô như những chữ đơn giản này.
Lục Nghi bỗng trở nên bối rối, không rõ Lâm Tấn Thận rốt cuộc là biết nói lời yêu hay không biết.
Lâm Tấn Thận đặt máy sấy xuống, anh đứng ngay trước mặt cô, đầu gối chạm vào đầu gối cô.
Anh nhẹ nhàng tách chân cô ra, đứng chen vào giữa, hai tay chống lên bàn trang điểm bên hông cô, vây lấy cô trong một khoảng không gian chật hẹp.
“Em thấy thế nào?”
Anh hỏi.
Lục Nghi nhìn vào mắt anh, cố tỏ ra nghiêm túc, khẽ gật đầu rồi đáp: “Em thấy anh có mắt nhìn đấy.”
Lâm Tấn Thận cúi đầu, đúng lúc đặt lên môi cô một nụ hôn, từ cổ họng anh thoát ra tiếng cười nhẹ, trầm thấp và vui vẻ, như tiếng pháo hoa nổ vang bên tai.
Lục Nghi nhắm mắt lại, tự nhiên vòng tay qua cổ anh, đáp lại nụ hôn ấy mà chẳng bận tâm đến điều gì xung quanh.
Khi họ đã quên hết mọi thứ, tấm lưng của cô gần như sắp áp vào mặt gương lạnh lẽo.