Ca ca ta nhíu mày gỡ tay nàng ấy ra: "Xin hỏi cô nương là. . ."
"Bổn cung chính là muội muội ruột của đương kim Thánh thượng – Huỳnh Dương Công chúa, cũng là tẩu tẩu tương lai của ngươi. Chúng ta sau này là một nhà rồi, nào, mau ngồi xuống, đừng khách sáo — Tiểu nhị, lên món!" Công chúa kéo ca ca ta ngồi xuống, đưa thực đơn vào tay hắn ta: "Muốn ăn gì cứ gọi, gầy thế này, ngươi không cho muội ấy ăn cơm à?"
Ta chịu đựng ánh mắt sắc lẹm của Công chúa: ". . . Thân thể muội ấy không tốt, ăn không nhiều."
"Trời không có mắt, người đẹp hay bệnh." Công chúa thở dài, nắm tay ca ca ta vỗ nhẹ đầy yêu thương: "Nhưng sau này sẽ không sao nữa. Chỉ cần ta gả về, ta sẽ là chủ mẫu Trấn Quốc Công phủ, muội thiếu thốn gì cứ nói với tẩu tẩu, tẩu tẩu nhất định sẽ lo liệu chu toàn, nuôi muội béo tốt, khỏe mạnh."
Giọng điệu của Công chúa trên bàn ăn hôm đó, như thể đã thành thân với ta được hơn mười năm, động tác gắp thức ăn cho ca ca ta tự nhiên đến mức khiến ta nhất thời không phân biệt được rốt cuộc nàng định cưới ta hay cưới ca ca ta.
— Mặc dù về lý thuyết ta chính là ca ca ta.
Ta hẹn với Công chúa ngày mai cùng đi gặp Hoàng thượng để tứ hôn. Trên đường về, ta hỏi ca ca: "Huynh thấy nàng ấy thế nào?"
Ca ca ta nhìn sang một bên, ánh mắt như nước: "Ta thấy nàng ấy hơi sến, giống như muội vậy, có khí chất nam nhân rất nặng."
"Nàng ấy là Công chúa."
Ca ca ta sợ hãi: "Nếu nàng ấy vào phủ, sẽ không làm gì ta chứ?"
"Huynh là nam nhân."
"Nam nhân thì phải chịu người khác bắt nạt sao?" Ca ca ta rưng rưng nước mắt.
Ta thực sự chịu không nổi: "Huynh đi thêu hoa đi, nhìn huynh ta đau đầu."
"Trong lòng muội, ta chỉ là công cụ!"
"Ta vì ai? Ta còn không phải vì gia đình này sao? Ta dễ dàng gì đâu?"
Cứ mỗi khi ta quát hắn ta, ta lại nói câu này, rồi hắn ta sẽ chạy đi, ta lại rót cho mình một ly rượu nhỏ, làm Hầu gia vốn nên như vậy.
Ta uống rượu, trầm tư, tương lai có thể sống cuộc sống hôn nhân bình thường với một Trung thư Môn hạ Bình chương sự hay không, còn phải xem ngày mai Công chúa có thể thuyết phục được Hoàng thượng ban hôn cho chúng ta không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sự thật là không thể.
Ta đi theo sau Công chúa vào Ngự thư phòng, vừa nói rõ sự tình, Hoàng thượng và Công chúa đã đánh nhau.
"Muội hằng ngày không học hành gì cả, chỉ biết chơi diều thả chó, trẫm nhịn; muội sớm nắng chiều mưa, văn võ bá quan chẳng để vào mắt, trẫm nhịn; muội nói không muốn hòa thân, muốn ở lại kinh thành bắt nạt nam nhân, h.i.ế.p đáp nữ nhân, trẫm cũng đồng ý. Giờ muội nói với ta muội muốn thành thân với Lý Chương? Sao muội dám? Trong mắt muội còn có ta là ca ca không? !"
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé! 📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Hoàng đế truy đuổi Công chúa dưới trăng.
Công chúa khóc lóc thảm thiết trốn sau lưng ta:
"Muội còn không phải vì suy nghĩ cho ca ca sao? Hai người quan hệ tốt, vậy muội gả cho Lý đại nhân, ca ca lại cưới muội muội của Lý đại nhân, hai người chẳng phải sẽ trở thành đại cữu của nhau sao?"
"Ta vì sao phải làm đại cữu với hắn? !" Hoàng đế cầm kiếm, giận đến đỏ cả mắt.
"Vậy cũng không thể để ca ca cưới hắn chứ!"
Lời này vừa nói ra, ta và Hoàng đế đều sững người rồi Thánh thượng nhìn ta, cứng cỏi nói: "Có gì không thể?"
Có gì không thể?
Có gì không thể?
Hắn chỉ nói một câu có gì không thể.
Mối quan hệ cấm kỵ giữa chúng ta đã phá vỡ lớp giấy cửa sổ cuối cùng.
"Hôn sự này ta không đồng ý!" Ta vội vàng đáp.
"Ngươi có gì không đồng ý?" Thánh thượng cứng cổ hỏi.
Ta ôm đầu: "Chúng ta đều là nam nhân!"
"Ngoài điểm này ra, chúng ta có chỗ nào không xứng đôi? Ta là thiên tử, ngươi là tứ thế tam công; ta thích gảy đàn tấu nhạc, ngươi rất mê thơ từ ca phú. Chúng ta đều thích cờ vây, trình độ đều không cao; ngay cả thức uống tía tô chúng ta thích cũng cùng một tiệm, cùng một vị — Ta còn cao một mét tám."