Bước ra khỏi tòa án, tâm trạng tôi chưa bao giờ nhẹ nhõm đến vậy.
Còn Cố Tuân thì cô đơn trống rỗng.
Cách đó không xa, Lâm Hương Ngọc x-ách túi hàng hiệu, chạy trên đôi giày cao gót, lao đến trước mặt anh ta, đau lòng nhìn anh ta suy sụp.
Khi cô ta quay đầu nhìn thấy tôi, trong lòng chứa đầy sự tức giận, liền lên tiếng chất vấn:
“Anh Cố liều mạng cứu cô, vậy mà cô lại lấy oán báo ơn sao?”
“Nếu đã không còn tình cảm, chẳng lẽ không thể chia tay trong hòa bình sao?”
“Sao cô có thể ích kỷ đến mức này, muốn hủy hoại anh Cố đến triệt để mới cam tâm sao?”
Lâm Hương Ngọc liên tục chất vấn, vì Cố Tuân mà bất bình.
Tôi chỉ khẽ cười nhạt: “Sửa lại một chút, không phải Cố Tuân cứu tôi, mà là tôi tự cứu.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, giọng nói lạnh lùng:
“Lâm Hương Ngọc, tôi không can thiệp vào chuyện tình cảm giữa cô và Cố Tuân. Nhưng cô lấy tư cách gì để chỉ trích tôi?”
Lâm Hương Ngọc bị khí thế của tôi dọa sợ, cắn môi, nước mắt rưng rưng.
Mấy tháng qua, cô ta thường xuyên dùng bộ dạng yếu đuối đáng thương này đối diện với tôi.
Sắc đẹp ở trước mắt, tôi cũng vui vẻ chiều chuộng cô ta một chút.
Không ngờ rằng, điều đó lại trở thành thói quen.
Một cách tự nhiên, tôi đưa tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt cô ta, lòng bàn tay vuốt ve gương mặt mềm mại, giọng nói đầy tiếc nuối:
“Cô muốn tìm một vị đại gia giàu có, với gương mặt này, chẳng nhẽ lại sợ không tìm thấy sao?”
“Nhưng hết lần này đến lần khác cô lại không muốn tìm, cứ khăng khăng đi làm vợ lẽ cho người ta.”
“Tất nhiên, tôi tôn trọng lựa chọn của cô. Nhưng cô phải trả giá cho hành động của mình.”
Lâm Hương Ngọc lập tức cảnh giác, trừng to mắt:
“Cô có ý gì?”
Tôi đưa ngón trỏ lên môi, khẽ cười: “Bí mật.”
Nói xong, bỏ lại hai người họ mà nghênh ngang rời đi.
Chỉ ly hôn rồi để Cố Tuân tay trắng rời đi, như vậy sao mà đủ được?
Một đôi tra nam tiện nữ, ngoài việc mất đi tiền bạc, vẫn chưa phải chịu tổn thất thực sự.
Nhưng tôi cũng chẳng cần tự mình ra tay.
Bởi vì từ rất sớm, tôi đã chôn sẵn một quả b.o.m hẹn giờ cho Cố Tuân.
Hơn nữa, đó còn là một quả b.o.m C4 với uy lực cực lớn.
Nhà họ Chu ra tay trả thù vô cùng tàn nhẫn, còn hơn cả những gì tôi tưởng tượng.
Trước tiên, công ty của Cố Tuân bị đánh thẳng vào tử huyệt.
Nhà họ Chu cắt đứt toàn bộ hợp tác với anh ta, khiến anh ta không có nguồn cung ứng nguyên vật liệu.
Nhà máy phải dừng hoạt động.
Thậm chí ngay cả lương nhân viên cũng không thể chi trả.
Theo sự dẫn dắt của nhà họ Chu, ngày càng có nhiều công ty hủy hợp đồng với anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cố Tuân bị đẩy đến bước đường cùng, không còn cách nào khác đành tìm đến tôi để cầu cứu.
Đáng tiếc, dù đã rơi vào đường cùng, anh ta vẫn giữ dáng vẻ ngạo mạn, không chịu cúi đầu cầu xin một cách tử tế.
“Thẩm Khâm, công ty đó cũng là tâm huyết của cô, cô thực sự có thể trơ mắt nhìn nó sụp đổ chỉ trong một đêm sao?”
Muốn vay tiền từ tôi sao?
Tôi nhấp một ngụm trà, thản nhiên nhìn anh ta:
“Đây là thái độ cầu xin của anh đó hả?”
“Vậy cô muốn thế nào?”
“Anh nói xem?”
Trước đây, khi chúng tôi còn bên nhau, từng có lần cùng nhau xem video trên Douyin.
Video đó là một người chồng bị vợ phạt quỳ lên quả sầu riêng.
Khi ấy, Cố Tuân đầy khinh miệt nói:
“Đàn ông phải có khí phách! Anh thà chếc chứ không bao giờ quỳ trước mặt phụ nữ như vậy!”
Nhưng hiện tại, dưới chân anh ta chỉ còn lại một đống đổ nát.
Anh ta và tôi nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng cũng hiểu ý tôi muốn gì.
Anh ta do dự rất lâu, rồi khuất nhục quỳ xuống, nghiến răng hỏi:
“Như vậy đã được chưa?”
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Tôi cười nhạt: “Anh quỳ mà vẫn không cam tâm, trông dáng vẻ này, xem ra cũng chẳng thật lòng muốn vay tiền từ tôi.”
“Nếu đã vậy, tôi cũng không ép buộc anh nữa.”
Nói xong, tôi đứng dậy rời đi.
Phía sau, giọng nói đầy tức giận của Cố Tuân vang lên:
“Thẩm Khâm! Cô trêu đùa tôi đúng không?!”
Tôi không quay đầu lại, chỉ cười nhạt:
“Không phải sao? Chẳng qua là đang đùa giỡn với anh thôi.”
Cuối cùng, Cố Tuân không vay được tiền, công ty của anh ta như ngọn nến bị dập tắt, hoàn toàn sụp đổ.
Để giúp anh ta, Lâm Hương Ngọc ngu ngốc đến mức phát trực tiếp trên mạng, kể lể tôi nhẫn tâm vô tình ra sao.
Cô ta nói về vụ t-ai n-ạn xe cộ năm đó, nói rằng Cố Tuân đã xả thân cứu tôi, vậy mà sau khi xuất viện, tôi liền đòi ly hôn, khiến anh ta ra đi tay trắng.
Lại còn tố cáo tôi không ra tay giúp đỡ khi công ty anh ta gặp khó khăn.
Nhờ những lời lẽ của cô ta, một nhóm fan trung thành đã xuất hiện, đứng về phía Cố Tuân.
Những kẻ đó lập tức tràn vào trang cá nhân của tôi, mắng chửi không ngớt:
【 Đouma! Anh Cố của bọn tôi cứu cô, vậy mà cô lại lấy oán báo ơn sao?! 】
【 Phụ nữ bây giờ sao có thể độc ác như vậy? Không dám cưới, không dám cưới nữa rồi! 】
【 Mọi người yên tâm, độc phụ chỉ có mỗi mình cô ta thôi! 】
【 Đề nghị khai trừ cô ta ra khỏi danh sách nữ giới! 】
【 Độc nhất là lòng dạ đàn bà, câu này quả là không sai! 】