“Mặc áo cưới bên trong, khoác quan phục bên ngoài… Thượng Quan đại nhân đúng là gu thẩm mỹ đặc biệt nha.”
Hắn khựng trong chốc lát, ngẩng đầu , vành tai lẫn cổ lập tức đỏ bừng.
Đôi tay đang buộc đai lưng cũng run rẩy thấy rõ.
Ta nghiêng đầu một hồi lâu, nghi ngờ câu khen bâng quơ của khiến vui đến hồ đồ .
Thế là vén tóc, bước xuống giường, tới mặt , nhẹ nhàng ấn tay xuống, đưa tay nắm lấy đai lưng, ngẩng đầu mỉm :
“Hay để giúp ngài .”
Hắn mím môi, yết hầu khẽ chuyển động:
“Đa tạ.”
Đai lưng vòng qua hông từ hai bên, siết bụng.
Ta cúi đầu, chăm chú với động tác trong tay, để ý tới thở của càng lúc càng dồn dập.
Thắt xong đai lưng, tiện tay vuốt phẳng nếp nhăn quan bào, lùi hai bước, hài lòng ngắm “tác phẩm” của .
Thượng Quan Thập Nhị hình cao ráo, dù khoác hai lớp áo ngoài vẫn giấu bờ vai rộng, eo thon, vóc dáng cân đối dễ .
Nhớ tới cảm giác khi nãy chạm eo , mặt đột nhiên nóng bừng.
Chợt cảm thấy… cuộc hôn nhân cũng tệ, chí ít thì gả một lang quân tuấn tú.
Đang mải nghĩ ngợi, Thượng Quan Thập Nhị lên tiếng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Hôn sự là thiệt thòi cho nàng. Giờ việc , nếu đưa nàng hồi phủ thì danh tiếng của nàng ắt cũng mất sạch.”
Ta ngẩng đầu, ánh mắt chạm , vội dời , đưa tay che miệng ho nhẹ một tiếng:
“Ta, Thượng Quan Thập Nhị, xưa nay vẫn tự cho là bậc quân tử. Tuy là phu quân, nhưng tuyệt cưỡng ép nàng. Từ nay về , ở Thượng Quan phủ, nàng vẫn thể sống như thuở khuê môn.