Hoa Nhài Cùng Xuân

Chương 7:



19.

Nguyên Tiêu trôi qua, Phó Thiển cũng không còn thường xuyên ở lại Nam Thành.

Anh rất bận – nào là lo kế thừa gia nghiệp, nào là giúp Trần Mạt tìm người, lại còn muốn yêu đương mặn nồng với Chu Tích.

Thậm chí, Phó Thiển còn năn nỉ Chu Tích đổi biệt danh trên mạng, để tránh ảnh hưởng tới tài khoản chính đang dùng.

Cho đến một ngày, tài khoản phụ đó bị mẹ anh phát hiện.

Bà Phó – người luôn thấu hiểu lòng người – nhẹ nhàng nấu cho anh một bát mì sắc cầu vồng, như thể ngầm ủng hộ việc anh đang làm.

Phó Thiển hoảng sợ, lập tức thức trắng đêm tìm người khác thay mình làm công việc đó.

Anh tìm được một người có kỹ thuật rất tốt. Chu Tích hoàn toàn không hay biết rằng bạn gái mình đã bị thay bằng một người khác, vẫn vô tư trò chuyện như cũ.

Tôi nhìn những đoạn chat đó, chỉ thấy buồn cười.

Tôi hầu như không còn nhớ tới hắn ta nữa.

Từ kiếp trước, sau từng đêm thức trắng mở trừng mắt trong bóng tối, sau những lần nói chuyện chẳng đi đến đâu, tình cảm non nớt của tuổi thiếu niên cũng đã tan biến hết.

Tôi dồn toàn bộ sức lực vào việc học.

Tôi không chỉ nỗ lực – mà còn liều mạng học.

Đến lần thi thử thứ ba, thành tích của tôi đã ổn định trong top 3 của khối.

Phó Thiển không còn khuyên tôi chăm chỉ học nữa, mà quay sang bảo tôi nên học cách nghỉ ngơi.

Miệng thì tôi gật gù với anh, nhưng sau lưng vẫn là học như điên.

Nói thật, tôi yêu cái cảm giác khi nắm được kiến thức trong tay.

Đến khi còn 5 ngày nữa là thi đại học, một nhóm người mặc đồ chấp pháp đột ngột xông vào căn nhà nhỏ của tôi, đưa đi người thầy đang dạy tôi học đêm.

"Nhận được tố cáo, có người dạy thêm trái phép!"

Tôi nhìn ra cửa.

Người tố cáo đứng dựa vào chiếc xe Halley, ngậm cây kẹo m út trong miệng, còn quay sang tôi cười cợt.

“Phó Thiển, anh bị điên à!” – Tôi tức giận mắng anh.

Anh đập nhẹ chiếc mũ bảo hiểm lên đầu tôi, ra hiệu tôi lên xe: “Thầy cô cũng cần nghỉ ngơi, em cũng vậy. Vài ngày này nghỉ ngơi lấy sức đi, đừng căng thẳng quá. Đi! Anh chở em đi hóng gió!”

Gió lướt qua bên tai, đèn đường hai bên biến thành những vệt sáng đứt đoạn, tôi dựa vào lưng anh, bỗng hỏi không đầu không đuôi: “Nếu em thi rớt thì sao?”

Tôi biết, không phải mọi nỗ lực trên đời này đều được đền đáp.

Nhưng lần này, tôi thật sự, thật sự hy vọng sẽ được.

Giọng tôi nhẹ bẫng, nhưng anh nghe thấy.

Phó Thiển cố tình kéo dài giọng, hờ hững nói: “Vậy thì thi đậu trường khác rồi học tiếp!”

Tôi ôm lấy eo anh: “Anh phải nói là em chắc chắn sẽ đậu chứ.”

Rồi bật cười.

Trái tim tôi cũng theo gió đêm mà nhẹ tênh bay bổng.

Ngăn kéo trống rỗng vì dùng hết ruột bút, chồng bài thi cao hơn cả người, những cuốn vở dày cộm đầy lỗi sai…

Tất cả những thứ đó, chính là đáp án.

Trận chiến cuối cùng – buông bỏ mọi phiền muộn, thuận gió mà bay, vút lên chín vạn dặm!

20.

Hai ngày thi đại học trôi qua thật nhanh.

Khi làm xong bài thi cuối cùng – môn tiếng Anh – bước ra khỏi phòng thi, tôi vẫn không chắc mấy câu chọn A rồi đổi sang B, rồi lại đổi về A… rốt cuộc có đúng hay không.

Nhưng tôi biết, tôi đã cố gắng hết sức.

Vậy thì không có gì phải tiếc nuối.

Bên ngoài trường thi, đông nghịt phụ huynh đứng ngóng trông, nhón chân nhìn vào.

Tôi chỉ liếc một cái đã thấy mẹ tôi mặc sườn xám, còn ba thì bụng bia nhô ra, lấp ló cả viền qu@n lót màu tím bên dưới.

Nghe nói mặc vậy là lấy ý “khai kỳ tất thắng” và “tím mông hành tiến” – cách chúc may mắn khi thi đại học đang thịnh hành nhất hiện nay.

Lúc Trần Mạt thi đại học, họ cũng mặc y như thế.

Tôi đang bước về phía ba mẹ thì bất ngờ có một nam sinh đội mũ lưỡi trai va vào tôi.

Anh ấy nhét vào tay tôi một chai nước vẫn còn mát lạnh.

Tôi quay đầu lại.

Phó Thiển nhìn tôi, nhướng mày cười: “Chúc mừng giải phóng!”

Anh ấy đưa tay chỉ về phía xa.

Trần Mạt đứng đó, khẽ mấp máy môi: “Giỏi quá nha, Tiểu Lị.”

Chị ấy không bước đến, nói xong liền quay đầu đi ngược dòng người, không ngoảnh lại.

Phó Thiển chép miệng một tiếng, nói vội: “Hôm nay phải dẫn cô ấy đi gặp một ‘đại lão’,” rồi cũng nhanh chóng rời đi theo.

Tận đến khuya hôm ấy, tôi mới nhận được tin nhắn của Phó Thiển.

“Có thể là một con hồ quỷ.”

Tôi hỏi: “Có cách nào giải quyết không?”

Lần này bên kia hiện đang nhập, chờ rất lâu mới trả lời lại.

“Tạm thời thì chưa có.”

Hồ quỷ.

Tôi lặp đi lặp lại hai chữ đó, trong lòng bỗng dấy lên cảm giác bất an như bóng trăng dưới nước, hoa trong gương – hư ảo và không chạm vào được.

Tôi bỗng muốn hỏi Phó Thiển một câu: Cái lần anh bắn đủ mười phát đó… thật sự đã tiêu diệt được con quái vật kia chưa?


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com