“Tỷ tụi mừng thế nào khi tỷ cung, bao giờ thấy bệ hạ dịu dàng đến thế.”
“Nói thật với tỷ, mấy năm nay chúng cung… ai từng thị tẩm cả.”
Ta sững , một lúc lâu vẫn hoài nghi nhầm.
“Các ngươi… từng thị tẩm ?”
Mấy gật đầu lia lịa.
Đức phi như nhớ gì đó, kêu lên “”:
“Nếu nhất định , thì từng thị tẩm một … nhưng hôm đó bệ hạ bắt đan mũ cỏ suốt cả đêm, đan đến tê cả tay cũng nghỉ, thật hiểu nổi sở thích kỳ quái gì.”
Kính tần tiếp lời:
“Nghe tỷ , cũng nhớ . Khi mới nhập cung, bệ hạ từng triệu kiến một , bắt ăn bánh nhân Mạc Bắc cả đêm. Muội vốn thích ăn, nhưng cực ghét thứ khô khốc đó, thậm chí cho uống miếng nước nào…”
Kính tần tỏ vẻ ấm ức, còn Đức phi thì như đang suy nghĩ điều gì.
“Ta đoán, hồi nhỏ tiên hoàng đày đến Thương Lan thành, lẽ mắc vài tổn thương thời thơ ấu. Cách đan mũ mà , rõ ràng là kiểu đan ở Mạc Bắc.”
“Bệ hạ từng đến Thương Lan thành ?”
“Phải, tiên hoàng thích bệ hạ, nên ném đến Thương Lan tự sinh tự diệt. Bệ hạ ở đó suốt nhiều năm.”
Ta trầm ngâm suy nghĩ.
Ba năm , chính giúp về Mạc Bắc.
Lúc đại hôn, từng :
“Chờ nàng lâu.”
Mạc Bắc ngày nay và Thương Lan thành…
Cảm giác kỳ quái trong lòng càng lúc càng mạnh.
Như thể điều gì đó sắp sửa lộ khỏi ký ức của .
26
Trời càng lúc càng tối, mấy phi tần ở đây cũng giúp gì, liền bảo họ lui xuống, chỉ còn một ở chăm sóc Phó Lang.
Phó Lang vẫn tỉnh.
Ánh lửa mờ nhạt lay động, hắt lên đường nét vốn lạnh lẽo của , càng sắc sảo thêm vài phần.