Bùi Lang bồi chơi đùa một hồi, đó đám đại thần kéo thương nghị.
Ta dắt theo mấy thị vệ, đuổi theo một con nai rừng sâu trong núi.
Con nai cực kỳ xảo quyệt, một lúc là phóng mặt , lúc ngẩng đầu lên tìm hướng, thì thị vệ sớm chẳng còn tung tích.
Ta siết chặt cung tên trong tay, định tìm lối .
Thì phía lùm cây vang lên tiếng vó ngựa lộc cộc đát đát.
Ta cứ ngỡ là Bùi Lang tìm đến, liền cất cao giọng gọi: “Ta ở đây.”
Tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, nhưng tới chẳng Bùi Lang.
“Hóa là nàng thật, Diệp Tây.”
Hoắc Anh cưỡi ngựa mà đến, ánh mắt phức tạp, thê lương đến đoán thấu.
Ánh mắt và giao , rừng cây xào xạc trong gió, mùi đất ẩm trận mưa đêm qua vẫn còn lẩn khuất trong khí.
Ta là mở miệng , phá tan sự im lặng đè nén.
“Hoắc tướng quân, giờ nên đang đường tới phương Nam ? Sao xuất hiện nơi ?”
“Ta tới đây,” giọng Hoắc Anh trầm xuống: “đương nhiên là để đợi thê tử của .”
Sắc mặt âm trầm khó dò.
Năm xưa để dứt tuyệt với , cố giấu phận, để còn sống.
Thế nhưng hết tới khác dây dưa dứt.
Nhất Phiến Băng Tâm
Đã , cũng chẳng buồn giấu nữa. Thà rõ ràng một .
“Hoắc Anh, trong hưu thư rõ ràng từng chữ. Ngươi và , từ nay về , còn liên quan.”
23
“Ta từng đồng ý!”
“Ngay từ lúc bắt đầu quen , nàng luôn lừa , giấu diếm phận, tự xưng là cô nhi. Sau rằng mà rời , tìm nàng suốt ba năm!”
“Lần nữa gặp , phát hiện thê tử của trở thành phi tử của hoàng đế.”
“Diệp Tây! Trong lòng nàng rốt cuộc coi là gì?”
“Ngươi tư cách chất vấn , Hoắc Anh. Là ngươi bất trung .”
Sắc mặt Hoắc Anh âm u khó lường.
“Hôm uống say, nhận nhầm Tô Uyển Nương thành nàng.”
“Sáng hôm tỉnh , tự với nàng, định cho nàng ít bạc đuổi . Vậy mà nàng chẳng chịu buông tha.”
“Sau đó Uyển Nương bất ngờ thai, nào thể để cốt nhục của lưu lạc bên ngoài, mới tính cho nàng một danh phận thất, để nàng sinh con .”
“Thế nhưng nàng từ đầu đến cuối đều dung nổi nàng , cũng dần trở nên độc địa hơn. Mỗi khi thất ý, đều là Uyển Nương ở bên bầu bạn. Huống hồ nàng đang mang thai, lòng tự nhiên nghiêng về phía nàng nhiều hơn. từ đầu đến cuối từng ý định hưu thê, chính thất của vẫn luôn là nàng.”
“Tây nhi, nàng ở bên năm năm, con cái. Nàng hiểu khao khát một đứa trẻ đến nhường nào ...”