Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Vương Y Sinh, xem ra là một người thận trọng hơn cả An Hựu Khiêm.
Tôi không gặp anh ta nhiều.
Ngoài lần gặp ở đám cưới, thì chính là sau khi tôi mang thai, anh ta thỉnh thoảng cùng An Hựu Khiêm về nhà, bắt mạch cho tôi,
Ấn tượng của tôi về anh ta là một người ít nói, hướng nội, làm việc nghiêm túc, có vẻ ngoài thật thà.
Lúc đó tôi nghĩ, người không khéo ăn khéo nói mới là người có bản lĩnh thật sự.
Bây giờ mới biết.
Chó cắn người, thường là không sủa.
Hai ngày sau, An Hựu Khiêm lấy cớ ăn "tiệc chia tay" để hẹn tôi đến một nhà hàng sang trọng.
Tôi đến đúng hẹn.
Trên cầu thang, "tình cờ" gặp Vương Y Sinh, An Hựu Khiêm mời anh ta cùng đi, anh ta ngần ngại đồng ý.
Trong bữa tiệc, An Hựu Khiêm buồn bã hồi tưởng lại chuyện cũ của chúng tôi.
"Lúc đầu đám cưới của chúng ta, Vương Y Sinh là người làm chứng, không ngờ, bữa tiệc chia tay hôm nay, lại tình cờ gặp anh ấy, tất cả đều là ý trời."
Tôi nghe đến chảy nước mắt, vẻ mặt đau buồn.
Suốt cả quá trình, anh ta nói gì tôi cũng im lặng gật đầu, mặc dù không nỡ nhưng lại thấy rất đúng, hoàn toàn là dáng vẻ của một người phụ nữ đau khổ, hoang mang, nhưng lại bất lực phó mặc cho số phận.
Vương Y Sinh gần như không nói gì, chỉ thỉnh thoảng nhìn tôi khi tôi nói chuyện, thể hiện sự tôn trọng và đúng mực.
Cuối cùng, An Hựu Khiêm nâng ly với tôi.
"Thịnh Hạ, những lời em nói sáng hôm đó đã làm anh cảm động, sau này, chúng ta đều sống tốt, cũng chúc phúc cho nhau, mọi thứ đều tốt đẹp."
Tôi gật đầu rưng rưng nước mắt, cầm ly trà lên uống cạn.
An Hựu Khiêm và Vương Y Sinh đứng dậy, ra ban công phòng riêng hút thuốc.
Tôi cũng đứng dậy nói đi vệ sinh.
Ra khỏi cửa, tôi đẩy cửa phòng riêng trống bên cạnh, đi đến gần ban công, nhìn qua rèm cửa.
Trong ánh lửa lập lòe, giọng nói chuyện khe khẽ vọng lại:
"Thế nào, anh đã nói không có vấn đề gì chứ."
"Nhìn thì không thấy vấn đề gì, nhưng nếu cô ta đang diễn thì sao?"
An Hựu Khiêm khẽ cười.
"Yên tâm, cô ta không có bản lĩnh đó đâu, anh là người dẫn chương trình tình cảm phụ nữ, từ lâu đã nắm rõ cô ta rồi."
"..."
"Vậy nên, chương trình vẫn diễn ra như cũ đi, bên anh đã có khán giả nghe ngóng hỏi thăm qua tin nhắn riêng rồi."
Im lặng một lúc.
"Thôi bỏ đi, chúng ta nghĩ cách khác."
Vương Y Sinh bình tĩnh kết luận.
An Hựu Khiêm ngạc nhiên, "Tại sao?"
Vương Y Sinh dụi tàn thuốc, giọng nói ôn hòa.
"Em không thấy vấn đề gì, nhưng cũng không cảm thấy hoàn toàn không có vấn đề, nếu vậy, cứ coi như cô ta có vấn đề đi, việc không chắc chắn thì tốt nhất đừng làm."
Giọng nói của hai người nhỏ dần, rồi vào phòng.
Tôi khẽ liếc mắt nhìn xuống đường phố bên dưới.
Đúng lúc hoàng hôn buông xuống, đèn đường mới lên, xe cộ tấp nập, khắp nơi đều là sự ồn ào náo nhiệt của thế gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tay tôi thò vào túi áo khoác, lấy ra tờ giấy vo tròn còn sót lại tối hôm đó.
Mở ra, bên trên là một chữ đen được viết phóng khoáng.
【Chết】.
Tôi khẽ lẩm bẩm.
"Vậy à..."
"Vậy thì hết cách rồi."
10
"Thật sự là cô sao?"
Một giọng nam vang lên phía sau.
Tôi quay đầu lại.
Một khuôn mặt điển trai tràn đầy sức sống đang chớp mắt cười nhìn tôi.
Là chàng trai trẻ đã cứu tôi tối hôm đó.
Tôi do dự vài giây, rồi mới từ từ nở nụ cười:
"Trùng hợp thế."
Anh ta nghiêng đầu, đôi mắt sáng ngời nheo lại.
"Vừa nãy cô định giả vờ không quen tôi à?"
Tôi mím môi, "Sao lại thế được."
Chàng trai trẻ cười, thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Sao vậy, chồng cô vẫn chưa biết cô đã biết chuyện rồi à?"
Tôi hơi nhíu mày.
Xem ra anh ta đã nghe hết cuộc nói chuyện vừa rồi.
"Anh không thấy việc đi theo tôi rồi lén lút nghe trộm như vậy, rất, rất... bất lịch sự sao?"
Tôi rất ít khi chỉ mặt mắng người khác, vụng về lại không biết dùng từ.
Chàng trai trẻ nhìn ra điều đó, lông mày anh ta lộ ra vẻ buồn cười, chậm rãi nói:
"Tôi cũng không phải cố ý nghe lén, vừa nãy thấy cô đi vào căn phòng trống này từ xa, dù sao cô cũng có tiền án, nhà hàng này là của tôi, ngộ nhỡ cô lại nghĩ quẩn, dọa khách của tôi thì không hay."
Tôi mặt mày căng thẳng.
"Tôi xin cảm ơn hành động của anh tối hôm đó, nếu anh muốn báo đáp tôi sẵn sàng trả, nhưng chuyện còn lại không liên quan đến anh, mong anh đừng—"
"Kết bạn với tôi đi." Chàng trai trẻ cắt ngang lời tôi, lấy điện thoại ra đưa đến trước mặt tôi.
"Hả?"
"Không phải cô muốn trả tiền sao?" Chàng trai trẻ cười toe toét, "2 vạn được không?"
Tôi nghĩ một chút, lấy điện thoại ra nhanh chóng kết bạn với anh ta.
"Tôi tên là Tạ Nhiên. Cô tên gì? Tôi không thể gọi cô là, ờ, mẹ của Tình Tình chứ?"
"Tiền mấy hôm nữa tôi đưa cho anh." Tôi không để ý đến anh ta, cất điện thoại đi ra ngoài.
Trở lại phòng riêng, An Hựu Khiêm và Vương Y Sinh đã mặc áo khoác chuẩn bị rời đi.
"Tôi uống rượu rồi, để Vương Y Sinh đưa tôi về đài phát thanh. À đúng rồi, chuyện lên chương trình lần trước nói với em, tạm thời có thay đổi, em không cần đến nữa."
Tay tôi đút trong túi áo khoác, ngón tay chậm rãi xoa nắn tờ giấy vo tròn, ngoan ngoãn đáp: