Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Có vài lần, tôi cảm thấy linh hồn lìa khỏi xác, bay lên không trung, lơ lửng ở một góc phòng, lặng lẽ nhìn người phụ nữ xanh xao như ma nằm trên giường.
Ngày thứ ba, An Hựu Khiêm trở về.
Anh ta đứng bên giường, lạnh lùng gọi tên tôi.
Tôi mở mắt ra.
Lặng lẽ nhìn anh ta.
Anh ta nhìn tôi một lúc, thở dài.
“Thịnh Hạ, tiền em cũng đã nhận rồi, còn làm những chuyện hành hạ bản thân này nữa có ý nghĩa gì?”
Tôi chớp mắt, chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài.
Anh ta cau mày đi theo.
“10 vạn kia nhà em đã nhận rồi, chuyện ly hôn này em có nghĩa vụ phải phối hợp cho tốt, giảm thiểu ảnh hưởng đến mức thấp nhất.”
Tôi đi vào bếp, mở tủ lạnh, lấy bánh mì và sữa ra.
Ngồi vào bàn ăn, bắt đầu chậm rãi ăn.
An Hựu Khiêm ngồi đối diện tôi, nhìn tôi chằm chằm, trầm giọng nói.
“Anh làm chuyên mục tình cảm phụ nữ, ly hôn trong thời gian ngắn như vậy, ấn tượng với thính giả sẽ không tốt. Tháng sau anh đã mời Vương Y Sinh làm chuyên mục giải đáp thắc mắc phụ khoa, em cũng đi, nhân cơ hội này giải thích một chút, lời lẽ cụ thể anh sẽ chuẩn bị cho em.”
Tôi ăn xong miếng bánh thứ ba, cầm hộp sữa lên uống.
An Hựu Khiêm mím môi, giọng nói có chút khó chịu.
“Nhà còn chưa sang tên, chuyện này em phối hợp cho tốt, chúng ta lập tức đi làm thủ tục.”
“Vậy, em đồng ý không?”
Anh ta nhìn tôi chằm chằm.
Tôi đặt hộp sữa xuống, rút khăn giấy, chậm rãi lau miệng.
Sau đó ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn anh ta, nói ra câu đầu tiên trong mấy ngày nay.
“Em đồng ý.”
“…”
An Hựu Khiêm hơi sững người, dường như không ngờ tôi lại dễ nói chuyện như vậy.
Tôi không để ý đến anh ta, đứng dậy ngồi xuống ghế sofa.
Lấy giấy bút trên bàn trà, xé hai tờ giấy nhớ, viết vài chữ lên đó. Lòng bàn tay từ từ nắm thành hai cục giấy, tung lên, chọn một cục mở ra.
Nhìn chữ trên giấy, tôi hơi cau mày.
“Em đang làm gì vậy?”
An Hựu Khiêm dựa lưng vào ghế, khoanh tay lại, ánh mắt dò xét.
“Không có gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Tôi tùy tiện xé vụn cục giấy, ném vào thùng rác, rồi thuận tay nhét cục giấy còn lại vào túi.
Mưa thu dai dẳng, đến đêm thì mưa to gió lớn, đập vào cửa kính loảng xoảng.
An Hựu Khiêm quay đầu nhìn ra cửa sổ.
“Anh ngủ phòng nhỏ, sáng mai đi.”
Phòng nhỏ trước đây là do người giúp việc ngủ, bây giờ cô ấy đã theo con về nhà mẹ chồng tôi rồi.
Tôi gật đầu, cầm mấy cục “Thạch Cảm Đương”** đặt trên bàn lên tay mân mê.
(**Thạch Cảm Đương là một loại bia đá dựng trên đường phố, nhất là ở chỗ ngã ba, dùng để xua đuổi tà ma. Trên bia đá có khắc chữ "Thạch Cảm Đương" hoặc "Thái Sơn Thạch Cảm Đương", phía trên có điêu khắc nổi hình ảnh đầu sư tử hoặc đầu hổ)
Mân mê một lúc, lại đổi sang cục lớn hơn.
An Hựu Khiêm lạnh lùng đứng dậy.
“Tóm lại, nhớ những gì em vừa nói, tiền đã nhận, lời cũng đã nói rõ ràng, sau này đừng có làm ra vẻ như mình chịu bao nhiêu uất ức nữa, người ngoài nhìn vào, còn tưởng nhà chúng ta bắt nạt em thế nào.”
Tôi gật đầu, “Được.”
Anh ta liếc nhìn tôi một cái thờ ơ, không nói gì nữa, đứng dậy cầm túi đi về phía phòng nhỏ.
Tôi cũng đứng dậy, đi về phía phòng ngủ chính.
Khi đi đến phía sau anh ta, tôi giơ cục “Thạch Cảm Đương” trong tay lên.
Giáng xuống đầu anh ta.
8
An Hựu Khiêm gần như không phát ra tiếng động nào, ngã xuống đất.
Mấy ngày không ăn cơm, tay đột nhiên dùng sức hơi bị chuột rút, phải xoa bóp một lúc mới nhặt được túi xách của anh ta lên, ngồi trở lại ghế sofa mở ra.
Tôi lấy điện thoại của anh ta ra bấm vài cái.
Mở khóa thành công.
Tôi luôn biết mật mã.
Anh ta đã nhiều lần mở khóa bằng vân tay trước mặt tôi, là giáo viên toán, chỉ cần suy luận đơn giản vài lần là thuộc lòng rồi.
Chỉ là trước đây tin tưởng anh ta, chưa từng xem thôi.
Bên ngoài bắt đầu sấm chớp đùng đoàng, mưa càng lúc càng lớn, như ngàn quân vạn mã ào tới, phòng khách yên tĩnh mờ ảo, ngược lại có cảm giác yên tâm và an toàn.
Tôi ngồi trên ghế sofa, rót một tách trà nóng, chậm rãi xem.
Tin nhắn được ghim trên cùng chỉ có một, tên là Vương, ảnh đại diện là cầu vồng.
Bên trong không hề có những thứ dơ bẩn như tôi tưởng tượng, nội dung ngắn gọn rõ ràng.
Phần lớn là An Hựu Khiêm gửi địa chỉ, đối phương trả lời "Được".