Đông Văn Li chưa kịp bán hết số hoa hồng trên nửa mẩu ruộng của mình, tàu của Đông Cốc Châu đã chuẩn bị khởi hành.
Tàu xuất phát vào sáng sớm hôm sau.
Đông Văn Li móc ra một tờ tiền từ chiếc hộp tiết kiệm bằng gốm thô kệch, cầm trong tay, đo đếm một chút, sau đó quay lại, lấy hết tiền xu ra.
Cô cầm số tiền tiết kiệm ít ỏi này, “thăm dò” quầy hải sản ở bến cảng giống hệt như những người có tiền, xem cá có tươi không, xem cua có chắc không, cuối cùng cô cúi người, bập bẹ nói tiếng Việt lâu thật lâu, sau đó mới phát hiện bà cụ lợi dụng cô còn trẻ tuổi, tăng giá lên, vậy là cô phủi mông tỏ vẻ phải đi ngay, bà cụ sau lưng vội vàng ngăn cô lại
Bà cụ vừa bọc tôm, vùa trách móc: “Sao có thể trả giá được, tôi cũng đâu có lời.”
Đông Văn Li bằng lòng cầm bọc tôm tươi sống lên, cười lộ lúm đồng tiền, đi về nhà.
Buổi tối, hoàng hôn dần dần phai nhạt ở phía chân trời, Đông Văn Li đã nấu xong cơm tối, Đông Cốc Châu cũng vừa trở về.
Ông cầm đũa lên, nhìn thấy đ ĩa tôm trên bàn, ông lại đặt đũa xuống, sau đó nhíu mày, giọng điệu nặng nề, nói với Đông Văn Li:
“A Li, đâu phải con không biết nhà mình nghèo, tôm này đắt tiền như vậy, làm sao chúng ta ăn được?”
“Con biết, ba, con dùng tiền của con…”
“Con dùng tiền của con tính toán chuyện học hành đi, chuyện gì cũng phải có kế hoạch lâu dài, không thể chỉ chăm chăm hưởng thụ cái trước mắt.”
“Con…”
“A Li, điều kiện nhà mình không tốt, không thể nuôi dưỡng lối sống xa hoa thế này.”
Mấy con thiêu thân lao mình vào bóng đèn leo lắt trong đêm, có tiếng dòng điện xẹt xẹt.
“Dạ con biết rồi.” Vốn dĩ cô định gắp tôm cho Đông Cốc Châu, bây giờ cũng thu đũa về, đưa vào chén cơm, không nói gì.
Thấy cô nhấc vai lên, vùi đầu vào chén cơm, Đông Cốc Châu cũng không nỡ nói gì nữa, ông cầm đũa đưa vào chiếc đ ĩa chỉ có mấy con tôm, gắp từng con một vào chén của Đông Văn Li.
“Ngày mai ba sẽ đi.”
Cô gật đầu, thấy mấy con tôm chồng chất trước mắt, nửa tiếng trước, chúng còn nhảy nhót tưng bừng, vậy mà bây giờ chỉ còn là mấy thân thể màu đỏ, con mắt đen ngòm lồi ra.
“Khi không có ba, con đến nhà cô đi, đến đó thì nhanh nhẹn một chút, giúp làm việc nhà…”
“Con không đến nhà cô được không ba?” Đông Văn Li ngẩng đầu, cắt lời của Đông Cốc Châu.
Đông Cốc Châu ngây người, đối diện với đôi mắt ngấn nước của Đông Văn Li, ông hơi há miệng, đôi môi vẫn còn khô khốc vì khí hậu nóng ẩm, ông không nói tiếp chủ đề này, chỉ giống như đang tự nói cho bản thân mình nghe: “Đợi một thời gian, đợi ba từ biển trở về, mọi chuyện đều sẽ tốt lên, sẽ có tiền đóng học phí, ba đi thêm mấy lần nữa, chúng ta sẽ có thể chuyển sang nơi khác mà sống, mọi chuyện đều sẽ tốt lên.”
Ông nói vậy, cũng mang tâm tư như vậy đi thu dọn hành lý.
Cuối cùng, nhìn thấy mấy con tôm trên bàn chưa có ai đụng đến, Đông Cốc Châu cũng không quên căn dặn, “Đừng lãng phí, ăn hết đi.”
Đông Văn Li ngồi trên ghế, nhìn Đông Cốc Châu thu dọn hành lý, vẫn cảm thấy trong lòng phiền muộn.
Lúc này, có một người vội vàng chạy vào từ bên ngoài, chưa kịp vào nhà đã đứng bên ngoài gọi to: “Lão Đông, sáng mai có sóng có gió, chúng ta sẽ khởi hành sớm.”
“Hả? Khi nào xuất phát?”
“Bây giờ, ông mau thu dọn đồ đạc rồi đi!”
Đông Cốc Châu vội vàng cầm lấy hành lý, nhanh chóng nhoài người ra ngoài.
Sự khó chịu của Đông Văn Li cũng không là gì so với sự thay đổi lịch trình đột ngột.
Cô vội vàng cho mấy con tôm chưa ăn trên bàn vào một cái túi sạch, phóng ra cửa, lao vào ánh đèn đêm.
“Ba!” Cô gọi ông, buộc túi tôm, nhét vào tay ông, “Ba cầm cái này đi.”
Đông Cốc Châu giật mình nhìn túi tôm mà Đông Văn Li nhét vào tay mình, muốn trả lại cho cô, nhưng cô lên tiếng trước: “Con mua cho ba, ba cầm lấy đi.”
Cả người ông cứng đờ hết mấy giây, giống như tờ giấy hút nước, đứng dưới ánh đèn đơn độc.
Cuối cùng, ông không từ chối, vẫn nhận lấy, “Về đi, A Li.”
Đông Văn Li đứng cách ông một mét, nhìn cái bóng của ông bao trùm bàn chân cô, cô ngẩng đầu, nói, “Ba, ba nhất định phải bình an trở về.”
“Đứa nhỏ ngốc, tự chăm sóc bản thân nhé.”
“Đợi ba trở về, con có thể đi học rồi.”
Ông để lại một lời như vậy, sau đó bước vào màn đêm.
Đông Văn Li leo thang gỗ lên gác, mở cửa sổ, đứng dưới ánh trăng, nhìn bóng dáng Đông Cốc Châu rời đi phía xa xa, mãi đến khi ông biến mất vào màn đêm.
Cô nghe thấy tiếng tàu từ nơi xa, tựa như tiếng nức nở trầm thấp của quái vật biển sâu, tựa như kể lại một truyền thuyết bi thương, xa vời.
Nhưng cô không nghe rõ.
*
Cho nên vào một đêm như vậy, Đông Văn Li không dám ngủ.
Cô gọi Nguyễn Yên sang, hai người trốn trong chiếc giường nhỏ xíu của Đông Văn Li, Đông Văn Li nhìn cô ấy, hỏi cô ấy có nghe thấy quái vật biển đang nói chuyện không.
Nguyễn Yên ngáp dài, cố mở mắt, nói: “Em mười tám tuổi rồi, Đông Văn Li.”
Cô gái bên cạnh co người lại, không nói gì.
Nguyễn Yên mặc kệ cơn buồn ngủ, đưa tay chống đầu: “Đừng có tưởng tượng lung tung, nghĩ về cuộc sống đại học của em đi, em sẽ trở thành thành phần trí thức ưu tú, nghĩ xem sau này muốn làm gì? Sẽ thi vào trường nào?”
“Đại học Quốc gia Hà Nội.”
“Trường này rất tốt.” Nguyễn Yên ngả đầu, “Học ngành gì?”
“Ngoại ngữ.”
“Ngoại ngữ sao?” Nguyễn Yên hết buồn ngủ, xoay người sang.
Đông Văn Li gật đầu, “Em nhớ đã nói với chị rồi mà, Yên Yên.”
Nguyễn Yên không thấy hổ thẹn vì không nhớ, nhưng cũng không giấu ý cười của mình, “Đúng là em chọn một ngành tốt thật.”
Đông Văn Li nằm trong chăn, ra sức giải thích: “Chỉ là em nói không giỏi, nhưng em hiểu được, em có rất nhiều tài năng về ngoại ngữ đấy.”
“Vậy em sẽ học tiếng gì? Tiếng Trung à?” Nguyễn Yên đang có hứng trêu chọc cô, cô ấy ngồi dậy nhìn cô, cười khanh khách.
Đông Văn Li cũng ngồi dậy, mặc kệ cô ấy chế giễu, vẫn nghiêm túc nói: “Tiếng Pháp.”
“Tây quá!”
“Chị…” Đông Văn Li trừng mắt nhìn cô ấy.
“Không đùa nữa, một ngày nào đó đưa chị đến Pháp nhé.” Nguyễn Yên đặt tay lên vai Đông Văn Li, “Đó là một đất nước lãng mạn.”
“Lãng mạn thế nào?”
“Em nghĩ xem, tháp Eiffel, bảo tàng Louvre… Em bước đi trên con đường tràn ngập hơi thở nghệ thuật, đột nhiên trời trút xuống một cơn mưa nặng hạt, trong cơn mưa nặng hạt, em ném dù đi không do dự, ôm hôn một người, bất kể có yêu hay không yêu.”
“Chị đóng phim à?” Đông Văn Li c ắn môi dưới, nhìn vẻ mặt thiếu kiềm chế của Nguyễn Yên.
“Vậy chị thật sự hy vọng chị sẽ là nữ chính của bộ phim lãng mạn kia.”
“Nữ chính trong phim làm gì xinh đẹp bằng chị.”
“Em đừng nịnh chị.” Nguyễn Yên vỗ vỗ mặt của Đông Văn Li, “Gương mặt nhỏ nhắn đối xứng này của em mới thích hợp xuất hiện trên màn ảnh rộng.”
“Thật mà!” Đông Văn Li mặc kệ lời cô ấy vừa nói, giữ vững ý mình, giơ tay lên cao, “Em xin thề, Yên Yên, chị còn xinh đẹp hơn mấy nữ minh tinh xuất hiện trên tạp chí bên ngoài rạp phim đấy.”
“Em đã nhìn thấy chưa, hay cứ nói vậy thôi, ngốc, làm sao chị giống người ta được.” Nguyễn Yên nhướng mày, sau đó quay đầu, hỏi, “Vậy, A Li, sau này em sẽ chu du khắp thế giới à?”
“Chu du khắp thế giới sao?”
“Ừ, em đâu thể ở Sài Gòn mãi được, người đẹp Sài Gòn.” Nguyễn Yên ngáp dài, “Em sẽ tiếp thu tri thức, mở rộng chân trời, sau đó rời khỏi nơi này.”
Cô ấy ngáp liên tục, vén chăn ra, sắp ngủ thiếp đi.
Đông Văn Li nhìn lưng của Nguyễn Yên, chống cằm, nhìn ánh trăng soi sáng bên ngoài.
Nghĩ ngợi một lát, lại nhẹ giọng gọi, Yên Yên.
Giọng điệu người bên cạnh uể oải: “Sao thế ——”
“Trung Quốc có một nhà thơ tên Lý Bạch, có một câu thơ rất nổi tiếng.”
“Ừm.” Nguyễn Yên trả lời.
“Cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương (*).” Đông Văn Li vẫn chống cằm, nhìn ánh trăng bên ngoài, nói tiếng phổ thông chuẩn.
(*) Tạm dịch là: Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cúi đầu nhớ cố hương.
“Chị không hiểu.” Nguyễn Yên lười biếng trả lời, kéo chăn, “Nhà thơ lớn, có thể ngủ được chưa, sáng mai chị còn phải dọn tiệm thuốc lá cho mẹ nữa.”
Đông Văn Li thấy Nguyễn Yên không để ý đến mình, chỉ có thể xoay người, nhấc chăn nằm xuống.
Ve sầu mùa hè kêu râm ran giữa ánh trăng, cô gái vừa nằm xuống chưa được bao lâu lại nói: “Yên Yên.”
“Chị có muốn rời khỏi đây không?”
“Muốn.” Nguyễn Yên máy móc nói.
“Yên Yên.”
“Hửm…” Cô gái bên kia gần ngủ mất rồi.
“Mẹ chị mở quán mạt chược, không phải tiệm thuốc lá.”
“Thuốc lá của chị không phải thuốc lá cỏ, là khói che mờ ngàn liễu kinh đô (*).”
(*) Nguyên văn là “Tuyệt thắng yên liễu mãn hoàng đô”, bắt nguồn từ bài thơ Sơ Xuân Tiểu Vũ của Hàn Dũ. “Khói” còn có nghĩa là “thuốc lá”.
Nguyễn Yên im lặng, trên căn gác gỗ chật chội, ẩm thấp, chỉ còn lại Đông Văn Li, đơn độc đối diện với ánh trăng mà ngủ say.
Đông Văn Li biết cô ấy không hiểu, không hiểu được phương thức biểu đạt độc đáo mà nhà thơ Trung Quốc xưa dùng mực Tàu viết ra.
Cô nghiêng đầu, thấy cô gái ngoại lai đã ngủ mất.
Vậy là cô xoay người lại, nhìn lên trần nhà, lặp lại: “Tối thị nhất niên xuân hảo xứ, tuyệt thăng yên liễu mãn hoàng đô (*).”
(*) Tạm dịch là: Trong năm đẹp nhất mùa xuân đẹp, khói mờ che ngàn liễu kinh kỳ.
*
Có lúc Nguyễn Yên đến, có lúc không đến.
Cuộc sống của Đông Văn Li vẫn như cũ.
Cô Đông đến một lần, cô đang ngồi trước cửa tỉa hoa hồng, Lai Phúc hung dữ ngăn cản người ta. Cô Đông gạt đi ánh mắt ghét bỏ, nở nụ cười, hỏi Đông Văn Li có phải ba cô đã lên tàu của tiên sinh không.
Cô gật đầu, cô Đông vội vàng nịnh nọt, nói đây là công việc tốt, tiên sinh tử tế, đối xử từ bi với mọi người, ở đây làm gì có ai không muốn làm việc trong tổ buôn của ông ấy.
Nói tới nói lui một hồi, biết được tiên sinh không ứng trước tiền lương, lại thất vọng ra về.
Đông Văn Li vẫn đeo giỏ trên lưng.
Con đường dài trải qua một cơn mưa nặng hạt trong đêm, bóng dáng phản chiếu trên mặt nước loang lổ.
Đông Văn Li nhìn thấy cũng thất thần.
Gương mặt trắng trẻo, đường nét cân đối, nhưng quá gầy, hệt như cọng giá, bị giỏ trúc đè bờ lưng hơi cong xuống, quần áo rộng thùng thình che phủ cơ thể, không ra dáng thiếu nữ mười tám tuổi mới trưởng thành.
Nguyễn Yên hay nói, Hoa Hồng Nhỏ xinh đẹp, nhưng không biết cách ăn mặc.
Chẳng qua cô cảm thấy, đối với cô mà nói, xinh đẹp cũng không hẳn là chuyện tốt, chẳng hạn như tối nay ——
Mấy tên lưu manh say rượu kéo giỏ trúc của cô, lòng bàn chân dính đầy bụi bặm giẫm đạp hoa hồng yếu ớt của cô.
Gió biển mằn mặn dập tắt ánh sáng trên đỉnh đầu.
Bọn họ xô đẩy, cười nhạo những người yếu ớt hơn họ, sống cuộc sống khổ sở hơn họ, tựa như đang trêu đùa một con gián dám bò ra giữa ban ngày ban mặt.
Cô chịu đựng những trò cười này, chuyện này đối với cô cũng không hiếm.
Hơn một năm ở Sài Gòn, cô đã học được cách sống.
Đợi dứt cơn mưa này, ngày mai mặt trời sẽ ló dạng.
Cô đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy tiếng kèn xe chói tai vang lên, cô chưa kịp ngước mắt đã thấy ánh đèn sáng chói, tựa như ánh sáng làm người ta chói mắt, chiếu thẳng vào cô.
Cô bảo vệ mấy cành hoa trong giỏ trúc, bị chiếu đèn, không thể mở mắt, chỉ có thể nhìn qua khe hở ngón tay, thấy khói bụi bay lên trước mắt, từ từ hòa vào cơn mưa.
Bụi bặm quẩn quanh cùng ánh sáng, giống như đang biểu diễn điệu Valse ngay trung tâm sân khấu của nhà hát.
Thấy chiếc xe đến gần, những người quanh cô nhanh chóng tản ra.
Sau khi họ rời đi, đèn xe mới từ từ giảm sáng, chuyển sang ánh đèn nhẹ nhàng hơn, nháy hai cái, sau đó chậm rãi rời đi, không làm bắn một giọt nước nào.
Cô ngồi xổm trên mặt đất, trên mặt có vết thương, nhìn qua lớp kính xe mông lung, chỉ thấy người đàn ông mặc âu phục đen lướt qua cuộc đời cô, mãi đến khi người đó rời đi, cô mới hoàn hồn.
Cô đứng dậy, nhặt số hoa hồng nguyên vẹn còn sót lại, nhìn thấy đôi mắt của mình phản chiếu trong vũng nước.
Trong đôi mắt đó có một ánh nhìn xa lạ.
Cô vô định bước dọc theo hướng mà chiếc xe Lincoln kia vừa rời đi.
Thế gian chưa từng yên tĩnh đến vậy, con phố hỗn loạn đột nhiên ngưng đọng, không có giao dịch tiền bạc, vật chất, không có tình yêu nam nữ mập mờ, không có ma men và mấy kẻ cờ bạc ẩu đả.
Cuối cùng, đêm đó cô đứng ở góc hẻm, nhìn thấy chiếc xe đỗ ngoài rạp phim.
Cô nhìn về nơi xa, nhìn cửa xe yên tĩnh, nhìn gương mặt và thần sắc mà cô không thấy được, nhìn những mảnh vỡ thủy tinh còn sót lại sau trận ẩu đả của mấy tên ma men.
Vào thời khắc đó, cô không thể suy nghĩ thêm nữa, cô bước mấy bước đến cửa xe, nuốt nước bọt, hệt như một tín đồ trung thành, run rẩy liều mạng gõ lên kính xe.
Cô nghe thấy trái tim mình đập mạnh đến mức lồ|\|g ngực cũng bắt đầu đau nhức.
Kính xe thật sự hạ xuống.
Luồng không khí cũng chậm lại vào giây phút này.
Cô đối diện với ánh mắt của anh, màu hổ phách nhàn nhạt, phản chiếu gương mặt cô.
Đường nét gương mặt của anh xuất hiện trước mắt cô, mà lần này, cô thật sự nhìn rõ dáng vẻ của anh, rất thâm sâu.
Thâm sâu có nghĩa là có người cầm một con dao, khắc ghi dáng vẻ của anh vào trái tim yếu đuối và non trẻ của cô, từng nét, từng nét.
Cô vội vàng cầm lấy cành hoa hồng đẹp nhất, nguyên vẹn nhất, đưa về phía anh, cố gắng nói tiếng Việt chuẩn xác nhất, mặc dù thanh âm vẫn run rẩy: “Tiên sinh, ngài có muốn mua hoa không?”
Cô nói lời này mang theo bao nhiêu hy vọng, nhưng từ khóe mắt của mình, cô nhìn thấy một người phụ nữ bên cạnh anh, rực rỡ như một ngôi sao điện ảnh trên tạp chí, qua lớp kính xe được hạ xuống một nửa, nhìn vào kính chiếu hậu, thấy thân thể gầy gò, mặc áo rộng thùng thình của mình, cô chầm chậm sửa lại: “…Hoa đẹp, xứng với cô gái đẹp…”
Mấy giây trôi qua, cô không dám nhìn vào gương mặt ửng đỏ của mình trong mắt anh.
Bàn tay trắng trẻo vươn ra từ chiếc xe Lincoln, rút ra chiếc khăn túi từ trong âu phục đen, cầm lấy hoa hồng mà cô đưa, quấn quanh gai nhọn hung dữ, không có quy luật, nhẹ nhàng đặt lên chiếc túi vải phai màu của cô cùng một tờ tiền, dùng giọng Pháp lãng mạn, nhã nhặn đáp lời ——
“Tặng cô, cô gái đẹp.”
Sau đó, kính xe chầm chậm nâng lên, xe khởi động, mất hút vào đêm mưa.
Đông Văn Li đứng đó, không hiểu tiếng Pháp, lặp lại giọng điệu đó, đoán ý anh có lẽ là tặng cho cô, nhưng cô phát hiện mình hơi tiếc nuối, hóa ra anh không phải người Trung Quốc.
Cô cúi đầu nhìn chiếc khăn túi quấn quanh cành hoa hồng, sắc thái nồng đậm như Sài Gòn về đêm.