Đông Văn Li chỉ có thể nghe thấy tiếng nhành cây hoảng sợ rì rào bên ngoài.
Sự đối lập giữa tĩnh và động quá mạnh mẽ, dường như thời gian ngưng đọng vào thời khắc này.
Cô cảm thấy cả người hơi run rẩy, cô dũng cảm hệt như ngày đó đã đánh cược bằng cách chui qua lỗ chó nhỏ hẹp.
Cô cũng không biết tại sao mình lại nói như vậy, có lẽ là vì cô sắp rời khỏi Sài Gòn, có thể là vì cô sợ sấm sét, cũng có thể là vì cô sợ bóng tối?
Bất kể lý do là gì, cô cũng phải tìm một cái cớ để thuyết phục bản thân.
Cô không nghĩ đến bất kỳ hậu quả nào, cũng không nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra giữa hai người họ trong đêm, cô chỉ “đơn thuần” muốn ở bên anh —— vào ngày cuối cùng này.
Cô quá thiếu thốn tình yêu thương.
Cô cũng không chịu được chia ly.
Nhưng đòi hỏi này thật vô lễ và quá đáng, lại còn hoang đường và tham lam.
Nhưng vào một đêm mưa to gió lớn sắp kéo đến, anh không nói một lời, đến tận phút giây cuối cùng mới “ừ” một tiếng.
Ừ?
Thật ra cô đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối.
*
Vậy là đêm đó, Đông Văn Li cầm tấm chăn nhỏ đã mang về từ Chợ Lớn, làm thành một chiếc giường rất buồn cười trên sàn phòng ngủ của anh.
Sau mấy ngày phơi dưới ánh nắng chói chang, tấm chăn của cô mềm mại, tiên sinh còn nhờ thím Nại tìm một chiếc nệm trong phòng chứa đồ, cô không phải cảm nhận độ cứng của sàn nhà.
Cô mặc áo ngủ tay dài cùng quần dài, lẳng lặng co người sát mặt tường.
Cô cảm thấy mình rất giống Lai Phúc.
Nó cũng không muốn ngủ một mình, nhất quyết chen vào phòng cô, nhưng vào rồi cũng không phát ra tiếng động, chỉ lặng lẽ co người. Bây giờ cô cũng thỏa mãn ngủ trong góc phòng của anh, mặc dù chủ nhân căn phòng vẫn chưa trở lại.
Tiên sinh xử lý công việc trong phòng làm việc, thím Nại nói anh thường đi ngủ rất trễ.
Dù là như vậy, Đông Văn Li vẫn cảm thấy mùi đàn hương nhàn nhạt trong không khí làm cô yên lòng.
Thật ra trong trang viên không có nơi nào sử dụng loại huân hương này, nhưng Đông Văn Li vẫn luôn có thể ngửi thấy.
Sau đó cô mới phát hiện, mùi hương kia không thật sự là một mùi hương, mà là một loại pheromone (*) có sức hấp dẫn chết người —— là mùi hương làm cô yên lòng, chìm đắm, tham lam.
(*) Là những chất được được tiết ra ngoài cơ thể côn trùng và có thể gây ra những phản ứng chuyên biệt cho những cá thể khác cùng loài. Thường được nhớ đến là mùi hương hấp dẫn bạn tình.
Ngay cả khi mùi hương này xuất hiện trong một đêm mưa to gió lớn, cô cũng sẽ cảm thấy buồn ngủ rất nhanh.
Mãi đến nửa đêm, tiếng nước chảy nhẹ nhàng trong phòng tắm đánh thức cô. Cô mở mắt, thấy chỉ có một ánh đèn sáng lên trong phòng ngủ, thuận tiện để tỉnh giấc vào ban đêm.
Có lẽ lâu rồi không có ai dùng đến chiếc đèn kia, lúc bật lên, ánh sáng hơi lay động.
Cô nhìn bóng đèn chăm chú, tựa như thoáng nhìn thấy một ngọn lửa giữa đêm trăng mông lung.
Cuối cùng, cô nghe tiếng người kia ngả lưng lên giường, tiếng động nhỏ như vậy lại bị phóng đại trong đêm khuya tĩnh lặng, cô còn có thể tưởng tượng ra hình ảnh anh trở mình.
Rốt cuộc anh cũng ngủ rồi.
Sau đó không còn động tĩnh nào, giống như anh chưa từng trở lại.
Lúc bóng tối và cơn buồn ngủ lại ập đến, cô do dự không muốn chia ly vào ngày mai.
“Tiên sinh.” Cô thấp giọng, khe khẽ gọi anh.
“Định thức trắng đêm à?” Rõ ràng anh chưa ngủ, nhưng thanh âm lại hơi xa vời, “Còn chưa ngủ nữa?”
Cô xoay mặt về phía anh, phát hiện bên ngoài đã dứt mưa từ lâu, thậm chí ánh trăng còn lặng lẽ len lỏi qua cửa sổ. Cô dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, sau khi tỉnh giấc, tầm nhìn của cô không tốt lắm, cô phán đoán phương hướng của âm thanh, cảm thấy phòng anh quá rộng lớn.
Thật ra cô hơi bối rối, người ta đi ngủ cũng không chiếm bao nhiêu diện tích, tại sao phòng ngủ của anh lại rộng lớn như vậy.
Cho nên cô chớp mắt, nhìn ánh trăng đong đưa trong làn gió: “Tiên sinh, tôi chân thành đề xuất ngài chuyển sang phòng ngủ nhỏ hơn.”
“Cảm ơn, tôi từ chối khéo.” Anh hờ hững đáp lời.
“Tại sao?” Đông Văn Li không nghĩ anh lại từ chối nhanh như vậy.
“Còn tại sao nữa, bởi vì có người nào đó đột nhiên muốn ngủ trên sàn.”
Đông Văn Li trở mình, né tránh ánh trăng bên ngoài, lại nhắm mắt, ôm chăn cười hì hì.
“Còn hì hì nữa, mấy giờ rồi?”
“Ngủ đi, ngủ đi, chúc ngủ ngon.” Cô khoát tay trong bóng tối, lại co người vào trong chăn.
Trong phòng chỉ còn tiếng điều hòa thay đổi tần số, không nghe thấy động tĩnh nào khác.
Đến lúc anh nặng nề nhắm mắt, lại nghe thấy một tiếng “úi”, âm thanh không lớn, nhưng anh luôn ngủ rất nông, vậy là anh ngồi dậy, bật đèn cạnh giường, “Đông Văn Li?”
Anh tưởng cô lại muốn nói gì, còn gọi đầy đủ tên cô.
Cô gái đang ngủ bên kia không phát ra tiếng động nào, hình như là ngủ rồi.
Vậy là anh vén chăn lên, ngồi bên cửa sổ, mở đèn cạnh giường, cẩn thận nhìn một chút. Người đang ngủ trong góc chạm tay vào tường, hẳn là lúc trở mình không cẩn thận, hất tay vào tường nên bị đau, lúc ngủ mơ còn kêu lên một tiếng, nhưng không tỉnh giấc.
Anh xùy một tiếng, vô hại như con thằn lằn.
Ánh mắt của anh hướng về phía nửa cánh tay của cô lộ ra ngoài, lại nhìn thấy cả người cô co rúc trong tấm chăn dày. Vậy là anh cầm lấy điều khiển điều hòa, tăng nhiệt độ lên hai mươi sáu độ.
Nhiệt độ phòng anh chưa từng cao như vậy, hóa ra cô bé bị lạnh mà ngại nói ra.
Sau khi chỉnh điều hòa, anh lại nhìn thấy ánh trăng sáng ngời bên cửa sổ, định đi đến cửa sổ kéo rèm lại, lúc đi ngang qua cô, lại phát hiện ánh trăng kia chiếu vào chiếc cổ thanh mảnh của cô, làn da trắng trẻo lại lấp lánh trong đêm.
Chính anh cũng không phát hiện đầu ngón tay đang kéo rèm của anh chần chừ một chút, sau đó mới kéo rèm cửa chặn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Cuối cùng anh nằm xuống, nghĩ thầm, căn phòng này chỉ có một người ngủ thì quá rộng lớn.
*
Đông Văn Li có đêm yên giấc nhất trong suốt kỳ nghỉ của cô.
Nhưng khi cô tỉnh giấc, phòng ngủ của anh yên ắng, người kia đã đi rồi.
Ba ngày sau, cô mang hành lý rời khỏi Sài Gòn theo kế hoạch.
Họ không chính thức nói lời từ biệt.
Đông Văn Li chưa từng nghĩ một khi chia ly sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
Nhưng thật ra, đã hai năm trôi qua kể từ ngày chiếc Lincoln thân dài đưa cô đến cổng trường xa lạ.
Nói cách khác, trong hơn hai năm, họ không gặp nhau.
Sau khi rời đi, Đông Văn Li viết thư cho anh như đã hứa. Cô luôn viết rất nhiều thư, sau đó vò chúng lại thành một nắm, ném vào thùng rác, lại ngẩng đầu khỏi bàn, nghe ba cô gái Việt Nam trong ký túc xá cười nói, cô cắn bút, lấy một tờ giấy khác, cuối cùng chỉ viết bốn chữ: “Lai Phúc thế nào?”
Bức thư được đóng dấu bưu điện sẽ đi đến Sài Gòn, có khi mất không đến một tuần, có khi mất một, hai tháng. Cô sẽ nhận được thư hồi âm của anh, chữ viết tay cứng cáp, làm cô có cảm giác anh đang ở gần bên, thư hồi âm gửi cô vẫn theo khuôn mẫu cũ: “Lai Phúc bình an.”
Vỏn vẹn bốn chữ tới tới lui lui, lại trở thành điều mà Đông Văn Li cảm thấy lãng mạn nhất giữa hai người họ ở đất khách quê người.
Lãng mạn chính là chờ đợi, trông ngóng, hồi âm.
Nói đến lãng mạn, gần đây cô đã đọc “Người Tình” của tác giả người Pháp, Marguerite Duras, còn xem bản chuyển thể điện ảnh cùng tên.
Sự thổn thức trong câu từ và hình ảnh trong bộ phim kia làm cô đồng cảm.
Có lẽ cô cũng giống như Duras, yêu một người không thể yêu trong cảm giác cấm kỵ bất an, sự che đậy và khát vọng lôi kéo tới lui, xé nát thân thể chưa hoàn toàn trưởng thành, chỉ là cô chưa từng nếm qua trái cấm tình yêu như trong phim, cũng chưa từng cảm nhận mặt sàn lạnh lẽo áp vào hai thân thể tr@n trụi đang chen chúc sau một cánh cửa ở khu Chợ Lớn ồn ào, vừa chột dạ vừa mệt mỏi, sợ người ngoài phát hiện ra cô sa ngã và đắm chìm.
Cô che giấu tâm tình rất giỏi, chỉ là ——
Cô chưa từng nhìn thấy tin tức nào về anh trên báo chí. Có một lần duy nhất, Nguyễn Yên mua một tờ tạp chí lá cải từ Sài Gòn, tạp chí lá cải lan truyền thông tin anh sắp đính hôn, mặc dù danh tính của người trong cuộc không được đề cập, nhưng có đủ manh mối để chứng tỏ người đó là anh, tờ tạp chí nói hôn thê của anh là con gái của chủ tịch một ngân hàng quốc tế ở Pháp.
Cô biết anh có sức ảnh hưởng trên thương trường, không có sự chấp thuận của anh, tin tức như vậy sẽ không bao giờ xuất hiện trong mắt truyền thông đại chúng.
Cô rất muốn quay lại Sài Gòn để xác thực.
Lúc đó, nửa năm đã trôi qua, cô tìm được một căn nhà thích hợp để sống cùng Lai Phúc. Thuê nhà bên ngoài sẽ tốn nhiều tiền hơn, nhưng ký túc xá của trường cấm thú cưng, huống hồ chi là một con chó cỏ gù lưng, bề ngoài tầm thường.
Ngày trở về tìm Lai Phúc, cô cũng không bảo thím Nại báo trước với tiên sinh, sau khi ôm lấy Lai Phúc đang phấn khích, cô chỉ nhìn thấy bóng dáng của anh từ xa qua khung cửa sổ sát đất.
Anh ngồi trong bàn ăn bên cửa sổ cùng một cô gái tóc vàng mắt xanh, xinh đẹp như búp bê Barbie trong tủ kính, hoàn hảo đến mức người ta không cách nào rời mắt.
Cô ấy ngồi đối diện với anh, sau một thời gian dài không gặp, trông anh còn nhẹ nhàng, lạnh lùng, nhã nhặn hơn trước.
Anh vẫn đeo chuỗi hạt bồ đề giống hệt với cô, nhưng lại cắt bít tết, đưa cho người phụ nữ đối diện, như vậy cũng đủ phủ nhận bất kỳ tình cảm đặc biệt nào anh dành cho cô.
Món đồ bên trong chiếc hộp trang sức màu xanh ngọc sáng lấp lánh.
Cô ôm Lai Phúc, đứng ở nơi họ không nhìn thấy, Lai Phúc nôn nóng bắt đầu cuộc sống mới, Đông Văn Li lại không nhúc nhích, nó cảm thấy khó hiểu.
Thế này rất kỳ lạ, cô từng yên giấc trong đêm bên giường anh, nhưng bây giờ lại không thể đứng trước mặt anh nói lời cảm ơn hay tạm biệt.
Sau đó, cô ngừng viết thư cho anh, Duras cũng ngừng dây dưa với người đàn ông Trung Quốc đó.
Sau khi từ Sài Gòn quay lại, Đông Văn Li dọn vào một căn nhà vườn mà cô thuê. Nguyễn Yên bớt thời gian luyện tập cùng ban nhạc để giúp cô sắp xếp.
Căn nhà không lớn, nhưng có hai tầng. Đông Văn Li bố trí toàn bộ không gian tầng một thành phòng ánh nắng nửa lộ thiên, định trồng mấy loài cây nhiệt đới. Cây xanh rậm rạp cho cô cảm giác an toàn, Nguyễn Yên trêu chọc cô giống như một sinh vật u ám sống trong rừng mưa nhiệt đới Amazon. Cô còn sắp xếp chỗ ngủ cho Lai Phúc, cô ở trên tầng hai, cao không đến một mét tám, chật chội nhưng ấm áp.
Ngày đó cô dọn vào, Nguyễn Yên ngủ cùng cô, thấy cô không vui, Nguyễn Yên an ủi cô cả đêm, nói loại tạp chí lá cải không có số hiệu xuất bản, làm sao tiên sinh biết họ lan truyền tin tức gì, huống hồ chi tạp chí không hề đề cập người đó là ai, tất cả đều là giả, A Li.
Đông Văn Li yếu ớt lắc đầu, nhìn trần nhà, nói, “Không phải là giả đâu, Yên Yên, chính mắt em nhìn thấy. Có một hộp nhẫn nằm giữa hai người họ, rõ ràng bên trong có một cặp nhẫn đôi, cặp nhẫn đôi rất tinh xảo, rất xứng với hai người họ. Em đoán tay anh ấy đeo nhẫn trông sẽ rất đẹp, em chưa từng nhìn thấy tay ai đẹp hơn tay anh ấy.”
Cô còn chưa dứt lời, những ngón tay đó lại gợi cho cô nhớ đến đêm nọ, cô đột ngột tỉnh giấc, toát mồ hôi, cô mơ thấy anh vuốt v3 gáy cô, một tay vươn ra, đỡ lấy chiếc cổ thanh mảnh của cô, nheo mắt, mang theo d*c vọng hoang đường nhìn cô.
Vậy là bốn phía trở nên yên tĩnh.
Cuối cùng, Nguyễn Yên hỏi trước:
“Em yêu thầm anh ấy à?”
“Yêu thầm cái gì?” Bí mật của Đông Văn Li bị bại lộ, cô trở mình, mập mờ hỏi.
“Là len lén thích, giống như chị thích Ken vậy.”
“Chị thích Ken công khai, toàn thế giới đều biết chị thích anh ấy, anh ấy cũng thích chị.” Đông Văn Li trở tay, chuyển chủ đề sang Nguyễn Yên, “Sao hai người không trở thành một cặp?”
“Không quan trọng, ở bên nhau là được rồi, chị thích đi cùng cậu ấy.”
“Có phải là vì cơ ngực của Ken lớn không?”
Cô ấy bật cười, gật đầu, “Phải.”
Đông Văn Li cũng bật cười.
Cuối cùng cô trở mình, nhìn lên trần nhà, biết rõ không phải là vì cơ ngực của cậu ấy lớn.
Trước đây Nguyễn Yên sống ở Sài Gòn, mẹ của cô ấy nghiện cờ bạc, đến lúc không còn tiền lại đi xin xỏ đàn ông, đến khi thật sự tuyệt vọng, thấy cô ấy trổ mã xinh đẹp, bà ấy ép buộc cô ấy đi theo con đường cũ của mình, lúc đó Ken chưa đạt được thành tích gì, buổi thi đấu nào cũng không mang đồ bảo hộ, bị đánh đến mức máu chảy ròng ròng, nhưng cũng xoay sở vượt qua từng trận thi đấu, mặt mày bầm tím, cậu ấy nói với Nguyễn Yên, chỉ cần có cậu ấy, cô ấy sẽ không phải đi con đường đó.
Đó là “con đường tầm thường” vừa đáng buồn vừa bi kịch của phụ nữ vào thời đại đó.
Cho nên mặc dù Nguyễn Yên mang dáng vẻ “hư hỏng vô lại”, nhưng Đông Văn Li hiểu rõ tại sao cô ấy có tình cảm đơn thuần mà lại không dám tiếp cận Ken.
Cũng giống như cô, thận trọng, biết thân biết phận, nhưng vẫn mơ ước những điều ngoài tầm với.
Nhưng cô biết việc chung sống cùng anh cũng phải đi đến kết thúc.
Số phận đưa đến cho cô vài loại trái cây ngọt ngọt chua chua, cô nếm thử và cảm ơn số phận.
Nhưng cô chưa từng quay lại Sài Gòn.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
PS: Nam chính không đính hôn, đừng nói đến kết hôn.
Quyển hai sẽ bắt đầu vào hai năm sau, vị chua chua sẽ giảm đi một chút so với quyển một, vị ngọt ngọt sẽ tăng lên.
A Li sẽ trở thành một người tốt hơn vào hai năm sau, tình cảm của hai người họ và những cảm xúc với cuộc đời sẽ trưởng thành hơn.