Bà chủ nghe câu hỏi này, lập tức ngồi phịch xuống, gạt nước mắt: "Nếu không phải trận ôn dịch đó, ta hà tất phải sa đọa đến nông nỗi này?"
Bà chủ vốn là người kinh thành, xét về tổ tiên thậm chí còn từng có chút chức quan nhỏ. Chính vì ông nội nhiễm ôn dịch mà c.h.ế.t thảm, gia đình mới sa sút.
Vì chữ hiếu, phụ thân nàng bán nữ nhi chôn cất cha, nàng hoàn toàn trở thành tiện tịch.
"Ta mãi mãi không thể quên cách ông nội chết! Tóc Người rụng từng sợi từng sợi, từng ngụm từng ngụm gần như nôn ra hết m.á.u toàn thân! Khi Người còn có thể nói chuyện, nói rằng mình như bị lăn trên tấm ván đinh, mỗi một lỗ chân lông đều đau như bị kim châm! Đây vẫn chưa phải là điều đáng sợ nhất! Điều đáng sợ nhất là..."
Ta ngắt lời nàng: "Điều đáng sợ nhất là, mỗi ngón tay của ông ngươi, cuối cùng đều bị vặn vẹo theo một hướng quỷ dị, giống như bị người ta bẻ gãy từng đốt xương, đúng không?"
Bà chủ trợn to mắt: "Sao ngươi biết?"
Bào tỷ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía ta. Bởi vì… Ta đã từng c.h.ế.t một lần như vậy rồi. Chính là trong vòng luân hồi đó...
Cách c.h.ế.t sau khi trúng kỳ độc mà tên cầm khay đã cho ta uống!
13.
Nỗi đau do kỳ độc đó mang lại dường như xuyên qua luân hồi, khắc sâu vào tận xương cốt của ta.
Tay ta run lên, làm trà đổ lên váy. Còn chén trà trong tay bà chủ, đã rơi xuống đất.
"Ngươi nói... đây không phải là thiên tai… Mà là nhân họa?!" Nước mắt của nàng hòa với phấn son, đục ngầu nhỏ xuống bàn: "Ba mươi vạn oan hồn, vô số người như ta bị giẫm xuống bùn lầy, không bao giờ thấy được ánh Mặt trời nữa. Ngươi lại nói với ta, nguyên nhân của tất cả những điều này không phải là thiên tai, mà là nhân họa?!"
Trạm Én Đêm
Ta và bà chủ ôm nhau khóc nức nở. Bào tỷ mỗi tay vỗ lưng một người.
Khóc xong, bà chủ mắt đỏ hoe: "Nói đi, các ngươi muốn gì, lão nương dù có đập nồi bán sắt cũng sẽ giúp các ngươi!"
Ta rơi vào trầm tư: "Quốc sư nói, phụ mẫu ta có thứ gì đó rất bất lợi cho hắn. Vậy thì họ nhất định đã bị Quốc sư khống chế. Ngươi có thể tìm được nơi giam giữ bí mật của Quốc sư không?"
Bà chủ không nói một lời đi ra ngoài, nửa chén trà sau đã quay lại với một tấm bản đồ: "Đi dọc theo con đường này, ngay cả chó trong mương cũng có thể tìm ra!"
Ta và bào tỷ: ...
Giấu thật là sâu, trước đó đều chưa từng nói với chúng ta.
Lại thêm bốn vòng luân hồi trôi qua. Cuối cùng chúng ta lần đầu tiên, gặp lại được phụ mẫu.
Ta tưởng rằng mình sẽ khóc thêm một lần nữa. Nhưng nhìn thấy a nương ngày xưa rạng rỡ giờ tóc mai rối bù. A điệp luôn được khen là anh tuấn giờ mặt đầy thương tích.
Ta và bào tỷ lại mím chặt môi. Đợi khi cứu được rồi, hãy khóc. Nếu không, sẽ chỉ thêm vết thương chồng chất!
Thời gian gấp gáp, chúng ta đi thẳng vào vấn đề, hỏi phụ mẫu rốt cuộc nắm giữ thứ gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
A điệp ho ra một ngụm máu: "Là một người mật thám. Bí mật mà hắn nắm giữ, đủ để khiến Quốc sư vạn kiếp bất phục!"
"Bí mật gì?" A nương lắc đầu.
"Miệng hắn quá kín, chúng ta chỉ biết trận ôn dịch của ba mươi năm trước có điều mờ ám, nhưng chi tiết cụ thể, mật thám một chữ cũng không chịu nói. Vì vậy ban đầu, Thượng Thư phủ và một nhóm quan viên cùng Quốc sư duy trì một sự cân bằng kỳ lạ. Còn bây giờ..."
Ta gật đầu: "Cái c.h.ế.t của Thái hậu đã phá vỡ sự cân bằng, vì vậy Quốc sư quyết định ra tay trước."
Bào tỷ tỏ vẻ nghi ngờ: "Thật sự không phải Quốc sư g.i.ế.c Thái hậu sao?"
A điệp lập tức phủ định: "Không thể."
Ta và bào tỷ nhìn nhau, đều thấy sự nghiêm trọng trong mắt đối phương. Không phải Quốc sư giết. Vậy thì tất cả lại càng trở nên khó lường. Dường như còn có một thế lực lớn hơn, đang lăm le ở phía sau.
Chúng ta chỉ có thể bắt đầu từ người mật thám. Ta hỏi A điệp: "Hiện giờ mật thám ở đâu?"
Giây tiếp theo, tiếng vỗ tay vang lên chói tai. Quốc sư dẫn một đám người phá cửa xông vào.
"Cả nhà đều có mặt rồi nhỉ. Vở kịch hay, nên bắt đầu thôi!"
14.
Đây là lần đầu tiên ta bị lăng trì.
Hai cái khung gỗ hình chữ thập đã treo ta và bào tỷ ở hai bên. Quốc sư ngồi giữa, trên đùi còn có một vũ cơ. Hắn nhón một quả nho: "Vị trí của mật thám, các ngươi nói hay không?"
Phụ mẫu cắn chặt răng không nói. Quốc sư động ngón tay, ta chỉ cảm thấy cánh tay đau nhói. Một mảnh thịt rơi xuống từ con d.a.o róc xương của tên đao phủ.
A nương thét lên: "A Lãnh!"
Chỉ cần phụ mẫu không nói, Quốc sư cứ mỗi lần hỏi sẽ cứa một nhát d.a.o trên người ta và bào tỷ.
Bào tỷ chịu mười mấy nhát dao, đã ngất đi.
Phụ mẫu khóc ra máu: "Nữ nhi của ta!"
Quốc sư cười càng thêm tùy ý: "Không nói nữa, nữ nhi của các ngươi sẽ biến thành bộ xương thôi! Người ta nói vẻ đẹp ở xương không ở da, bần đạo thật sự muốn xem, hai nữ nhi của ngươi ai đẹp hơn."
Mắt A nương tuôn ra m.á.u lệ: "Ngươi cứa thịt ta! Ngươi móc mắt ta! Ngươi hãy tha cho các nữ nhi của ta!"
Quốc sư ngoáy tai: "Hỏi lại lần nữa, mật thám ở đâu?"
A điệp cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Ngươi lại đây, ta nói cho ngươi."
Đợi đến khi Quốc sư kề tai, A điệp dùng giọng nói lớn nhất mà gào lên: "Ta biết cái thứ đó của ngươi đã không còn dùng được! Đồ lão già, cảm giác bị liệt nửa người có dễ chịu không? Nhìn vũ cơ mà không thể chạm vào, ha ha ha ha!"