Họa Giáp Tý

Chương 4



Chỉ vì muốn kiểm chứng Thần nữ có c.h.ế.t hay không sao?

Nói đến đây, bào tỷ từng trêu đùa, nói rằng Tiểu Thái tử bây giờ dung mạo đường hoàng, nếu sau này tranh một vị trí Thái tử phi cũng không tồi.

Chẳng lẽ ham muốn giấc mơ ban ngày thành hiện thực đến mức, phải trừ bỏ Thái hậu bất lão trước sao?

Ta càng nghĩ càng rối. Nhưng có một điều có thể xác định. Hôm nay bào tỷ ra ngoài, đã đeo chiếc trâm cài hoa mai.

Chính vì thấy tỷ đeo, ta mới tức giận không đeo, không muốn bị tỷ lấn át, chuyện này là sự thật không thể chối cãi.

Ta nhanh chóng đưa ra một quyết định. Bất kể thế nào, ta phải tìm ra bào tỷ.

... Sau đó bắt lấy tỷ, có lẽ còn có cơ hội cầu xin, đổi lấy tính mạng của phụ mẫu.

Không cần nói nhiều, phụ mẫu nhất định đã bị khống chế rồi. Mong rằng họ không bị sắp xếp cho tên cầm khay đó.

Không nên chậm trễ, ta lại đi ra khỏi cung theo đường cũ. Ta không thể trở về phủ. Thậm chí ta không dám đi về hướng đó.

Hôm nay bào tỷ cùng Nhị tiểu thư của Thái phó phủ ra khỏi cung. Ta hồi tưởng lại hướng nhà Thái phó, đi ra được vài bước, lại đột nhiên bị một lực mạnh kéo đi.

Ta theo bản năng muốn hét lên, ngay lập tức có một lực khác bịt chặt miệng ta. Ta ngước mắt lên. Bào tỷ mặc y phục của kỹ nữ thanh lâu, lạnh lùng nhìn ta. Còn ta theo bản năng nhìn về phía tóc tỷ. Trên đấy, trống rỗng.

Trong khoảnh khắc đó, trong lòng ta trào lên rất nhiều lời chửi thề. Nhưng câu đầu tiên thốt ra, là: "Phụ mẫu hiện giờ ở đâu?"

Tỷ lại bộc phát tính khí nóng nảy trước. "Ta làm sao biết? Nhan Quân Lãnh, ngươi gây ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, ta còn chưa hỏi tội ngươi đâu!"

Ta ngây ra, cơn giận bốc lên từ trong tim: "Ta vào cung thì làm sao? Nhan Quân Thấm, tỷ lại dám ám sát Thái hậu, tỷ muốn lôi cả cửu tộc theo tỷ lên trời sao?"

"Không phải ngươi g.i.ế.c sao?" Nhan Quân Thấm sững sờ.

Ngay sau đó, giọng tỷ càng thêm chói tai: "Chết đến nơi rồi còn dám đổ oan cho ta? Có dám cùng ta đến Đại Lý Tự không?"

"Đi thì đi, ai không đi là chó!"

Hai nữ tử đầy giận dữ xô đẩy nhau, kết quả rất rõ ràng. Chúng ta căn bản không đến được Đại Lý Tự.

Trên thực tế, chúng ta thậm chí không thể bước ra khỏi con hẻm này.

Vì rất nhanh, đã có một đội người lần theo tiếng động mà đến.

Khi cả hai cùng bị lôi đi, bào tỷ dường như mới nhớ ra điều gì đó. Tỷ nói với ta câu cuối cùng: "Sau khi trùng sinh, trở lại đây tìm ta."

Trạm Én Đêm

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trước khi chết, mắt ta đột nhiên mở to.

8.

Lần này ta không lãng phí thời gian để suy nghĩ.

Luân hồi vừa khởi động, ta lập tức đi đường vòng đến con hẻm đó.

Bào tỷ mặc y phục của kỹ nữ, nhìn thấy ta thì trợn trắng mắt: "Thật là dài dòng, đợi muội một khắc rồi!"

Ta cũng không nói lời thừa thãi, trực tiếp túm lấy cổ áo bào tỷ: "Tỷ biết ta đã trùng sinh?"

Tỷ lại đảo mắt một cái: "Nhờ phúc của muội, đây là lần đầu tiên ta c.h.ế.t đấy!" Sau đó vỗ tay: "Bà chủ, mở một phòng riêng, rồi mang thêm một bộ y phục tới."

Khi không còn ai xung quanh, tỷ mới dùng giọng điệu không tốt kể cho ta một chuyện vô cùng chấn động.

"Ta mặc dù không thể giống muội mà trùng sinh luân hồi, sống lại hết lần này đến lần khác. Nhưng..."

Ta trợn to mắt, lắng nghe từng chữ của tỷ: "Ta sẽ đồng bộ ký ức của chính mình trong mỗi vòng luân hồi." Nói xong, tỷ cong ngón tay uống một ngụm trà, trợn trắng mắt lần thứ ba: "Muội c.h.ế.t thật sự quá nhanh, ta mò đường thôi đã dùng hết mười vòng luân hồi rồi! Muội tổng cộng đã c.h.ế.t mười bảy lần rồi đấy! Nhan Quân Lãnh, cầu xin muội thật đấy. Thông minh lên một chút, đừng phá hoại luân hồi nữa được không?"

Ta uống hết nửa ấm trà, mới tiêu hóa được thông tin của bào tỷ.

Mỗi vòng luân hồi, ký ức trốn chạy ngắn ngủi của tỷ sẽ được truyền vào trong đầu tỷ ngay khi ta trùng sinh ở vòng tiếp theo. Và thời gian kết thúc của mỗi vòng, chính là thời điểm ta chết.

Vì vậy, trong khi ta hết lần này đến lần khác vật lộn để sống sót, tỷ cũng ở một nơi ta không nhìn thấy, hết lần này đến lần khác dò dẫm. Nhưng tỷ may mắn hơn ta, tỷ không cần phải chết.

Ta vừa chết, tỷ trong vòng luân hồi mới sẽ được đồng bộ ký ức.

Nói thật, chỉ có vòng luân hồi trước, khi tỷ và ta cùng bị lôi đi hành hạ, tỷ mới phải uống một chén rượu độc.

"Vì muội hầu hết đều c.h.ế.t nhanh như chớp, nên ta cũng không có được nhiều thông tin hữu ích, điều này chỉ có thể trách muội thôi." Tỷ chỉ mò ra được cái thanh lâu bí mật ẩn sâu trong các phủ đệ, chuyên dành cho giới quyền quý ăn chơi và nghe lén bí mật.

Nhưng thanh lâu gì đó, bây giờ ta không rảnh bận tâm. Nghe thấy câu nói đó của tỷ, ta lại nổi giận: "Nhan Quân Thấm, tỷ đang giả vờ gì thế? Tỷ cần gì phải đi dò la tin tức?"

Ta hận không thể dội ấm trà nóng lên đầu tỷ: "Tỷ đi đến Đại Lý Tự tự thú thì hữu ích hơn bất cứ điều gì, phụ mẫu cũng sẽ không biến mất không rõ tung tích!"

Nhan Quân Thấm phản ứng mạnh hơn: "Ta tự thú cái gì? Tự thú thay muội sao? Không phải Nhan Quân Lãnh muội đã g.i.ế.c Thái hậu sao?"

"Ta lấy gì mà giết?" Ta theo bản năng quên mất việc trách cứ, trước tiên tự mình làm rõ, "Sáng nay ta thấy tỷ đeo trâm cài hoa mai, ta mới không đeo!"

Lần này, cả hai đều ngây ra.