Hệ Thống Nhân Vật Tại Tu Chân Giới

Chương 98: Trăn trở



Giữa chăn ấm nệm êm, ánh đèn mờ nhạt phản chiếu lên gương mặt tinh xảo của Hồ Thanh Vũ.

Nàng dịu dàng xoa nhẹ đầu Dương Phàm, ánh mắt mang theo tia nghi hoặc.

Hôm nay phu quân nàng có gì đó rất khác.

Là Quốc Vương Thần Cơ Đế Quốc, kẻ có thể hô phong hoán vũ, cười cợt trước vô số âm mưu trong thiên hạ… vậy mà bây giờ trầm mặc một cách lạ thường.

Chuyện gì có thể khiến một người như Dương Phàm phải nhíu mày suy tư đến mức này?

Nàng hỏi mãi nhưng hắn chỉ lắc đầu, nói đây là chuyện hệ trọng, không thể tiết lộ.

Hồ Thanh Vũ có cảm giác hàng ngàn con kiến bò trong lòng, ngứa ngáy khó chịu, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.

Thế nhưng…

Hồ tộc, ngoài thiên phú mị hoặc bẩm sinh, còn một đặc tính không thể chối bỏ—đó chính là tính tò mò!

Dương Phàm càng giấu, nàng càng muốn khui ra bằng được!

Nhưng hôm nay, Dương Phàm thật sự bị chấn động đến tận tâm can.

Hắn không nói không rằng, chỉ vùi đầu vào đồi núi mềm mại của Thanh Vũ, khẽ hít hà như muốn tìm chút an ủi cho linh hồn đang chấn động.

“Không sao, ta vẫn thẳng! Không bị uốn cong!”

Mẹ nó!

Tên hoàng thượng kia đúng là biến thái!

Nhưng dù có cố lờ đi, cái tính cách không thể chối bỏ việc khó của Dương Phàm khiến hắn không tài nào ngủ được.

Ý nghĩ cứ thế xoay vòng trong đầu hắn.

Nếu ta có thể thật sự biến hắn thành nữ thì sao?

Có cách nào không nhỉ?

Hừm…

Tu sĩ và Đấu Khí tu luyện giả rất khó cải biến giới tính, thậm chí còn khó hơn cả việc độ kiếp phi thăng!

Ở kiếp trước, nhân loại có thể phẫu thuật, nhưng đó chỉ là hình thức bên ngoài.

Bên trong, cấu trúc gien, khí quan, cơ chế sinh học vẫn không hề thay đổi.

Nam vẫn là nam, nữ vẫn là nữ, tất cả những danh xưng khác chỉ là khái niệm do con người tự đặt ra.

Nhưng nếu ta có thể thay đổi bản chất Âm Dương thì sao?

Ý nghĩ này không ngừng lớn mạnh, từng bước trở thành một ám ảnh khủng khiếp trong tâm trí Dương Phàm.

Hắn không thể dừng lại!



Nhân Thể Học – Một Vấn Đề Đau Đầu

Mấy ngày sau, tại sân ngoài của Thiên Y Viện, một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện.

Bên cạnh tiểu loli Phương Ngọc, vốn luôn vùi đầu vào nghiên cứu, lại có thêm Dương Phàm ngồi khoanh chân, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Trước mặt hắn, hàng loạt sơ đồ nhân thể học được vẽ đầy mặt đất, những đường nét kinh mạch, khí quan, chu thiên vận hành đan xen loạn xạ, nhìn qua cũng đủ khiến người bình thường muốn xỉu ngay tại chỗ.

Phương Ngọc tò mò nhìn lên, chỉ liếc một cái mà loạn hết cả não.

Cái thứ trình độ thâm ảo này, nàng xem không hiểu một chữ!

Đầu óc bắt đầu đau nhức, nàng quyết định bỏ chạy!

Dương Phàm thì vẫn ngồi đó, tiếp tục nghiên cứu suốt nhiều tháng liền, nhưng kết quả vẫn chẳng đi đến đâu.

Hắn nằm dài trên ghế đá, mắt nhìn lên bầu trời, đầy chán nản.

Rốt cuộc, có ba vấn đề khó nhất mà hắn vẫn chưa giải quyết được.

Thứ nhất—gien!

Càng lên cấp cao, nhân loại càng tiến hóa mạnh mẽ, gien trở nên ổn định, gần như không thể thay đổi.

Nếu là phàm nhân, Dương Phàm có thể dễ dàng biến đổi giữa hai giới tính.

Nhưng Hoàng Thượng đã đạt tới Đấu Tông, muốn cải biến gien của một cường giả cấp cao, thật sự là độ khó cấp nghịch thiên!

Thứ hai—bản chất cơ thể!

Không chỉ gien, mà cả cấu trúc sinh học cũng là một trở ngại khổng lồ.

Nam và nữ khác biệt ở khí quan, cơ chế sinh lý, nếu như cưỡng ép thay đổi, thì với thể trạng vô song của người tu luyện, khí quan cũ sẽ tự mọc lại!

Thậm chí, nếu không xử lý tốt, hắn có thể vô tình tạo ra một thứ “quái vật lai giữa nam và nữ”, chứ không phải một nữ nhân thực thụ!

Thứ ba—phương pháp!

Dương Phàm có thể nghĩ ra nhiều cách, nhưng tất cả đều không hoàn mỹ.

Hắn không muốn chỉ làm một phẫu thuật bề ngoài, mà muốn thực sự thay đổi bản chất.

Vậy chỉ còn một cách duy nhất!

Dương Phàm ngồi bật dậy, đôi mắt lóe lên ánh sáng hưng phấn!

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bảng hệ thống trao đổi Nhân Vật, tay nhanh chóng lướt qua từng danh sách nhân vật có khả năng thay đổi Âm Dương.

Chỉ cần tìm được một người am hiểu sâu sắc về Âm Dương Thuật…

Hắn chắc chắn sẽ thành công!

Dương Phàm nghiến răng, mắt sáng rực như phát điên.

“Mẹ nó! Ta không tin không thể cải biến giới tính tại thế giới này!”



Hồ Thanh Vũ lặng lẽ nấp sau một tảng đá, đôi tai hồ ly khẽ động, ánh mắt tràn đầy đề phòng. Vừa nghe thấy lời của phu quân, nàng lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát.

"Không xong! Chuyện này không thể để mặc hắn tiếp tục!"

Không chần chừ thêm, nàng vội vã lấy ra bộ đàm tín hiệu, nhanh chóng gửi một thông báo khẩn cấp đến Lâm Uyển Tuyết, người hiện đang trấn giữ Thần Cơ Đế Quốc.

Ở cách xa hàng vạn tinh hệ, Lâm Uyển Tuyết nhíu mày khi nhận được tín hiệu. Bàn tay thon dài gõ nhẹ lên bảng điều khiển, đôi mắt phức tạp hiện lên vẻ suy tư. Nhưng chỉ sau vài giây, nàng đã đưa ra quyết định—không chút do dự, trực tiếp điều khiển chiến hạm vũ trụ bước nhảy ánh sáng, tiến thẳng đến Thái Thương Giới!

Chỉ trong chớp mắt, giữa không gian tầng cao của hành tinh, một bóng hình yêu kiều lặng lẽ xuất hiện. Mái tóc dài bạc óng ánh dưới ánh trăng, áo bào tuyết trắng bay nhẹ trong gió. Lâm Uyển Tuyết không cần thông báo, chỉ nhẹ nhàng hạ thân xuống sân, đôi mắt sắc bén nhanh chóng quan sát toàn bộ khu vực.

Hồ Thanh Vũ nhìn thấy nàng, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Hiện giờ, nếu có người có thể khiến Dương Phàm dừng lại chuyện điên rồ này, thì chỉ có thể là Lâm Uyển Tuyết! Ai bảo vị chính thê này của hắn, bất kể ở đâu, đều nắm giữ quyền lực tuyệt đối?

Nhưng ngay khi định mở miệng báo cáo, cả hai lại đồng loạt nhìn về phía trung tâm sân, nơi Dương Phàm vẫn đang chìm đắm trong nghiên cứu, ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt.

Hắn hoàn toàn không nhận ra có người vừa xuất hiện, cũng chẳng quan tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh.

Lâm Uyển Tuyết khẽ cau mày. Nàng đã quen với những ý tưởng kỳ lạ của phu quân, nhưng lần này… có vẻ như hắn thực sự đang dấn thân vào một thứ cấm kỵ!

"Nghịch chuyển Âm Dương…"

Hơi thở nàng trầm xuống.

Dưới Thiên Đạo, đây chính là hành vi nghịch thiên!

Là một Đại Đế, nàng đương nhiên hiểu rõ quy luật của trời đất. Âm Dương là căn nguyên của vạn vật, là trật tự không thể cải biến. Nếu có ai có thể nghịch chuyển nó, thì chỉ có hai khả năng—hoặc kẻ đó đã vượt qua Thiên Đạo, hoặc chỉ là một phàm nhân thấp kém, chưa đủ tư cách để Thiên Đạo để mắt đến.

Mà Dương Phàm… hiển nhiên không phải là phàm nhân!

Hắn muốn chạm đến cấm kỵ này, lẽ nào không sợ bị Thiên Kiếp giáng xuống?!



Những ngày sau đó, Lâm Uyển Tuyết không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ở lại quan sát. Nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, nàng sẽ là người đầu tiên ra tay ngăn cản.

Dương Phàm thấy Uyển Tuyết xuất hiện nhưng cũng không để tâm. Hắn chỉ đơn giản cho rằng nàng đã chán ở trên trạm vũ trụ và muốn xuống đây du ngoạn nhân gian.

Phương Ngọc thì hoàn toàn sốc nặng.

Trời ạ!

Tưởng đâu sư phụ chỉ có sư mẫu Hồ Thanh Vũ, ai ngờ còn có thêm một sư mẫu nữa?!

Mà Lâm Uyển Tuyết lại không giống Hồ Thanh Vũ giản dị, nàng mang theo vẻ đoan trang, dịu dàng nhưng ẩn chứa sự uy nghiêm tuyệt đối, giống như một cường giả tối cao bước ra từ truyền thuyết!

Nghe loáng thoáng sư phụ còn có mấy vị nương tử nữa, mỗi người đều là tuyệt thế giai nhân, không ai giống ai!

Phương Ngọc cảm thấy áp lực đè nặng trên vai!

Nhưng Dương Phàm đâu quan tâm những chuyện này?

Hắn đã đến bước đường cùng, lần này nhất định phải rút ra nhân vật mới!

Hắn nhanh chóng liên lạc với bộ phận phụ trách các hành tinh trong 50 Tinh Hệ, hạ lệnh di dời toàn bộ cư dân khỏi một hành tinh.

"Hệ thống! Ta muốn trao đổi nhân vật! Khóa chặt nhân vật thông thạo Âm Dương Thuật! Điều kiện trao đổi: Một cái Hành Tinh!"

Trong phút chốc, ngoài vũ trụ xa xăm, một hành tinh khổng lồ đột ngột biến mất!

Cả Thần Cơ Đế Quốc sững sờ nhìn lên màn hình giám sát, trong lòng không khỏi dâng lên một sự kính sợ—

Quốc Vương của bọn họ… lại vừa làm một chuyện nghịch thiên!

Trong sân, Dương Phàm chăm chú nhìn Hệ Thống đang khởi động quy trình rút ra nhân vật.

【Đang trong tiến trình rút ra…】

【Đang trong tiến trình rút ra…】

【Đang trong tiến trình rút ra…】

【Đinh! Chúc mừng ký chủ đã rút ra được—Kaguya Ōtsutsuki!】

Khoảnh khắc cái tên này xuất hiện, Dương Phàm lập tức há hốc mồm!

"Được lắm, Hệ Thống! Thế mà lại rút ra được Chân Tổ Chakra, Kaguya Ōtsutsuki?!"

Nếu là Kaguya, thì Âm Dương Thuật của hắn lần này nhất định có thể thành công!

Hồ Thanh Vũ cùng Lâm Uyển Tuyết nghe thấy tên này, sắc mặt đều trở nên cổ quái.

Phương Ngọc đứng bên cạnh, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại cảm giác như một trận đại loạn sắp sửa ập đến!



Hai năm sau…

Trong một ngõ hẻm, một cái công tử ca đang bị trói lại, thần tình sợ hãi không gì sánh được

Đứng trước công tử ca, một bóng người đang đứng đó, người mặc áo choàng đen, hai mắt xanh đỏ rực cháy như ngọn lửa địa ngục

Công tử ca biết hôm nay mình thật muốn xong con bê

Không biết từ lúc nào, tại khắp các nơi trong Lý Tự Kinh bắt đầu xuất hiện một vị cường giả cực kỳ khủng bố!

Nhưng điều khủng bố không phải là cảnh giới của hắn mà là sự biến thái của hắn!

Âm Dương Tà Vương!

Giọng nói tà khí phát ra từ người áo choàng đen

“Lý nhiên, con thứ hai của tể tướng Lý Hoàng, không chịu tu luyện suốt ngày khi nam hiếp nữ, mười tám lần hiếp dâm nữ nhi nhà lành, 6 lần ấu dâm, 23 lần khi nhục phu thê của nhiều nhà trong thành, tội ngươi rất nặng!”

“Lý Nhiên! Từ hôm nay trở đi, ta sẽ cho ngươi thấy nỗi đau khổ của người phụ nữ!”

Lý Nhiên ánh mắt như muốn khóc, nhưng khổ nỗi miệng nhét cuộn vải to, trong cổ chỉ còn tiếng nấc nấc khiếp sợ

Truyền thuyết là có thật!

Vị Cường Giả này chuyên đi bắt những kẻ làm ác, nhất là hái hoa đạo tặc cùng những ác bá dám xâm hại phụ nữ! Sau đó biến họ thành một cái liễu yếu đào tơ nữ nhân!

Nghĩ đến chuyện hôm sau trở thành nữ nhân, Lý Nhiên đột nhiên máu lên não tự động té xỉu….

Dương Phàm đang định tiêm thuốc gây mê thì thấy đối tượng đã ngất ra

“Gì vậy? Bình thường hung hăng lắm, định lực lúc gian nan lại kém vậy sao? Đúng là yếu đuối nha?”



Hai năm sau…

Bên trong một con hẻm tối tăm, ánh trăng ảm đạm hắt xuống từng tảng đá xanh loang lổ vết bẩn. Một thân ảnh quần áo lụa là nhưng đầy bụi đất đang bị trói chặt, cả người run rẩy như lá khô trước gió bão.

Lý Nhiên—nhị công tử của Tể Tướng Lý Hoàng, nổi danh hoang dâm vô đạo, hôm nay rốt cuộc cũng nếm trải cảm giác bị người khác khống chế số phận!

Trước mặt hắn, một bóng người khoác áo choàng đen đứng sừng sững, hai con ngươi xanh đỏ rực cháy như ngọn lửa địa ngục.

Không cần hỏi.

Không cần đoán.

Âm Dương Tà Vương!

Cơn ác mộng của tất cả hái hoa đạo tặc, nỗi khiếp sợ của những kẻ lấy việc áp bức nữ nhân làm thú vui!

Từ hơn một năm trước, trên khắp Lý Tự Kinh, lời đồn về một vị cường giả thần bí bắt đầu lan truyền như lửa cháy trong đêm.

Hắn không phải thiên tài vô địch, cũng không phải bá chủ một phương. Nhưng cái cách hắn ra tay—mới là điều khiến người ta vừa run sợ, vừa phát điên!

Bởi vì hắn không giết người.

Hắn biến người thành nữ nhân!

Không ai biết hắn dùng thủ đoạn gì, nhưng tất cả những kẻ từng rơi vào tay hắn—dù là người quyền cao chức trọng hay con cháu quý tộc—đều biến mất khỏi thế gian, chỉ để rồi vài tháng sau, xuất hiện dưới một dáng vẻ hoàn toàn mới.

Một nữ nhân yêu kiều, xinh đẹp động lòng người, nhưng… trong mắt tràn đầy tủi nhục và kinh hoàng!

Tàn nhẫn! Biến thái! Khiến người ta tuyệt vọng đến mức không muốn sống!

Lý Nhiên giờ đây, cả người run bần bật.

Hắn muốn hét lên, muốn cầu xin, nhưng miệng đã bị nhét chặt một cuộn vải thô. Chỉ còn lại đôi mắt trợn trừng, ngập tràn sợ hãi.

Hắn không muốn trở thành một nữ nhân!

Hắn không muốn nếm trải sự sỉ nhục này!

Nhưng giọng nói tà mị vang lên, như thể câu hồn đoạt phách:

"Lý Nhiên, con thứ hai của Tể Tướng Lý Hoàng… suốt ngày khi nam hiếp nữ, mười tám lần cưỡng bức nữ nhi nhà lành, sáu lần hại trẻ vị thành niên, hai mươi ba lần làm nhục phụ thê người khác…"

"Tội nghiệt sâu nặng! Tội không thể tha!"

"Từ hôm nay, ta sẽ cho ngươi nếm trải nỗi đau khổ mà những nữ nhân từng bị ngươi hủy hoại đã trải qua!"

"Hãy tận hưởng từng giọt tuyệt vọng đi!"

Một bàn tay giơ lên, trong không trung bỗng nhiên hiện ra một trận văn kỳ dị, ánh sáng u quang xoay tròn như một chiếc phong ấn ma quỷ.

Lý Nhiên muốn giãy giụa, muốn hét lên, nhưng tất cả chỉ hóa thành tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng.

Đây không phải là truyền thuyết!

Là sự thật!

Hắn không chịu nổi nữa.

Dưới sự kinh hoàng cực độ, máu huyết dồn lên não—hắn té xỉu ngay tại chỗ!



Dương Phàm giơ tay định tiêm một mũi thuốc mê, nhưng thấy đối tượng đã ngất từ bao giờ.

Hắn bĩu môi, thở dài đầy thất vọng:

“Gì vậy? Bình thường ngang ngược lắm mà? Lúc lâm nguy lại định lực kém thế? Quả nhiên là yếu đuối nha…”

Hắn lắc đầu, sau đó mỉm cười tà dị, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.

"Nhưng mà… bất tỉnh cũng không thoát được đâu!"


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com