Giữa tầng trời thứ chín, Đế Huấn cùng Thái Nhật đứng sóng vai giữa hư không, thần sắc hung tàn, mắt bốc lên yêu quang, tầm nhìn quét ngang ba mươi ba tầng trời.
Khí tức của hai Yêu Hoàng đồng thời bùng phát, khiến hư không vặn vẹo, vạn dặm mặt đất nứt rạn, các tầng kết giới linh khí lập tức phát sinh cộng hưởng lạ thường, như có thiên uy đang thức tỉnh.
Đế Huấn gầm lên, sát khí ngút trời:
— “Khốn kiếp!! Sâu kiến!!!”
Thái Nhật siết chặt nắm tay, mắt đỏ rực như nhật tinh sắp rơi khỏi quỹ đạo:
— “Hôm nay… để ta chôn các ngươi tại đây!”
Từ lòng bàn tay Đế Huấn, một ấn quyết cổ ngữ được kết lại. Ánh sáng đen tím bốc lên, hóa thành một đồ án vũ trụ hình xoắn ốc, các điểm sáng đại biểu cho thiên tinh, các vạch chồng là đạo vận hằng tinh.
— “Toàn bộ yêu binh! Vận chuyển trận đồ!”
— “Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận – Kích Hoạt!!!”
ẦMMMMMMM——!!!
Một tiếng nổ không phát ra từ chiến trường, mà đến từ ngoài tinh không.
Bầu trời lập tức rách ra từng mảnh. Không phải vết nứt linh lực—mà là những vết xé rách không gian vũ trụ, từng lỗ hổng như miệng vực đen treo lơ lửng giữa tầng trời.
Từ đó, từng dải ngân hà đổ xuống. Không phải ánh sáng, mà là trận đồ tinh cầu. Hằng tinh, vệ tinh, lưu tinh, tử tinh… tụ hợp thành các bánh răng vũ trụ khổng lồ, xoay chuyển giữa đạo văn yêu tộc, hình thành một đại trận siêu quy mô xuyên giới.
Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận.
Huyết mạch tối cao của Yêu Tộc.
Một trận pháp… từng được cho là có thể giao chiến với Thánh Nhân thời Hồng Hoang. Từng khiến cả một mảnh đại giới hóa thành tinh hải hỗn độn.
Tầng trời tối sầm. Từng đạo tinh lực khổng lồ từ vũ trụ ngoài cảnh giới kéo xuống như thiên thạch hàng ức cân. Áp lực đè đến nỗi cả chiến hạm Nhân Tộc cũng lảo đảo, các chiến sĩ cảnh giới thấp hơn rụng linh hồn tại chỗ.
Thái Nhật cười lớn:
— “Sâu kiến!!! Để xem các ngươi… làm sao chống đỡ một kích tương đương Thánh Nhân?!?”
Yêu Tộc rống vang trời. Linh thú dưới nước gầm rít. Trận pháp chuyển động như bánh xe sao trời nghiền xuống mặt đất.
Thế nhưng...
Ngay lúc thiên tinh giáng xuống, phía Nhân Tộc lại hoàn toàn yên ắng.
Không có một chút bối rối.
Không có vội vàng điều chỉnh trận pháp.
Cũng chẳng hề có lệnh lùi.
Trái lại—từng nụ cười nhàn nhạt hiện trên mặt các chiến sĩ.
Thái Nhật chợt nhíu mày.
— “Cái gì…?”
Đế Huấn gầm nhẹ:
— “Chúng đang cười?!”
— “Chết đến nơi… mà còn có thể bình thản như thế?”
Ngay khoảnh khắc ấy, một giọng cười nắc nẻ đầy diễu cợt vang lên từ phía sau quân Nhân Tộc.
“Hahaha… hai con kim ô ngu xuẩn này… vẫn chưa học được gì suốt mấy nguyên hội nhỉ?”
Từng bước một, một bóng người áo lam thong thả bước ra từ hậu doanh Nhân Tộc. Hắn cầm trên tay một lệnh bài hình tròn, khắc tám chữ:
"Thiên Hành – Đạo Cửu – Vận Thế – Nhân Căn."
Không ai khác—
Huyền Không (Dương Phàm)
Nhưng trong đáy mắt hắn, ánh vàng nhạt ẩn ẩn luân chuyển, không khí quanh thân mờ ảo như vũ trụ phản chiếu. Chỉ có mình hắn biết—hắn hiện giờ là tập hợp hàng nghìn thiên hà, vạn dặm tinh thể, vạn kiếp chuyển sinh.
Người hiểu rõ nhất Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận.
Chính là hắn—chính là tập hợp của vô số Thiên Hà! Tinh Thể Vũ Trụ!
Hắn bước đến giữa hư không, vỗ tay hai cái, cười sằng sặc:
— “Các ngươi quả thật vẫn ngây thơ nghĩ rằng—điều khiển được ngân hà là đã vô địch?”
— “Yêu Tộc mạnh thật. Nhưng tiếc thay… ngân hà có thể bay, nhưng nó không thể… chạy!!”
ẦMMM!!!
Ngay sau lưng hắn, từng cánh cổng không gian mở ra. Trong đó không phải binh sĩ.
Mà là—
Pháo trận chưa từng được Nhân Tộc công khai!
Từng khẩu pháo khổng lồ cao bằng tòa tháp, nhưng nòng súng không đơn thuần hướng thẳng, mà tạo thành một tầng xoắn ốc không gian, từng vòng súng lồng vào nhau như lớp tường ảo ảnh.
Mỗi khẩu pháo phát ra khí tức như cắt nát không gian.
Không có sát khí.
Chỉ có trật tự – lý thuyết – và đơn giản là: tuyệt đối.
Huyền Không đưa tay vẫy một cái, lạnh nhạt nói:
— “Nhân Tộc…”
— “Khai hỏa—DUAL VECTOR FOIL!!!”
ẦMMMMMMMMMMMMMMM——!!!
Mấy chục tia sáng bắn lên trời. Không hướng vào yêu binh.
Mà trực tiếp nhắm vào các tầng thiên hà đang vận hành trận Chu Thiên Tinh Đấu.
Tia sáng khi xuyên ra khỏi khí quyển… lập tức mở rộng thành một hình khối hộp vuông, sau đó bị nén lại như sách bị gập ngang.
Vũ trụ ba chiều…
Trở thành một tờ giấy hai chiều.
3D → 2D.
Không cần đạo lý.
Không cần công pháp.
Chỉ có một điều luật: "Không gian tồn tại dưới dạng bản thể—thì có thể bị nén."
ẦMMMMMMMMMMMM———!!!!!
Toàn bộ tầng ngân hà vận hành đại trận lập tức bị xé rách khỏi hằng tinh, rồi bị gập xuống, sau đó bị ép thành mặt phẳng 2D, kéo theo tất cả những ai đang đứng trong trận đạo vận hành.
Yêu Tộc—phần lớn là yêu binh thấp cấp, phàm yêu, yêu tu cấp dưới—đứng bên trong không gian thiên tinh để vận hành trận pháp.
Giờ phút này—
Không một ai có thể chống cự.
Bởi họ còn chưa ra khỏi ba chiều.
Chỉ có Đại La Kim Tiên trở lên—những kẻ đã siêu việt thời không ba chiều—mới miễn cưỡng trốn thoát.
Còn lại…
Chết sạch.
Không một tiếng kêu.
Không máu me.
Chỉ có một mặt giấy đen sì rơi từ hư không, trên đó dập hàng vạn dấu ấn sinh mệnh bị xóa sổ.
—
Trên trời.
Chu Thiên Tinh Đấu Trận… vỡ tan.
Không phải bị phản đòn.
Mà là bị vô hiệu hóa khỏi nền không gian.
Đế Huấn trợn mắt. Thái Nhật nắm chặt tay, miệng run rẩy:
— “Cái đó… là cái gì…?”
Huyền Không cười khẩy:
— “Ngươi muốn ta giải thích?"
— “Dual Vector Foil—phát minh của những kẻ không cần tu vi… nhưng đủ sức gập cả thế giới.”
— “Chúc mừng, các ngươi vừa là nhóm đầu tiên ‘trải nghiệm’.”
—
Phía dưới, quân Nhân Tộc vỡ òa như sóng vỗ vách đá.
Tiếng reo hò, tiếng trống trận, tiếng cười khản cổ của những người lính vừa sống sót.
Yêu Tộc… sững sờ.
Một đại trận tương đương Thánh Nhân bị "xóa sổ" như một bức tranh bị gạch đi.
Thái Nhật rít lên:
— “Không thể nào…”
Huyền Không cười lớn:
— “Còn nhiều thứ các ngươi không thể nào…”
— “Cứ từ từ mà nếm trải!”
…
ẦMMMMMMMMMMMMMMMM!!!
Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận nổ tan thành vạn mảnh, như ngân hà bị lật nghiêng, từng mảnh vỡ không gian rơi xuống mặt đất kéo theo những tàn tích thi thể yêu binh chưa kịp thoát thân.
Toàn bộ bầu trời phía Đông Thánh Châu… trở thành một nghĩa địa lơ lửng trong tinh không.
Linh khí sụp đổ. Yêu khí tan tành. Khí vận Yêu Đình… một khắc này, rạn nứt.
Đế Huấn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Hắn cảm nhận rõ—vận mệnh bên phía Nhân Tộc đang xoay ngược, như một cơn lốc xoáy hút lấy cả đạo vận ba giới, áp xuống đầu Yêu Tộc như một ngọn núi không hình.
Thái Nhật thân hình run rẩy, ánh mắt nhìn vào hư không nơi từng ngân hà vừa bị ép nén thành giấy 2D vẫn còn treo lơ lửng… rồi nhìn xuống bên dưới—quân Nhân Tộc vẫn chỉnh tề, ánh mắt rực cháy.
Không sợ.
Không loạn.
Ngược lại… giống như đang đợi đám Yêu Tộc rút chạy để truy sát cho tiện.
Một ý niệm lạnh buốt bỗng truyền khắp huyết quản hắn.
Thái Nhật đột ngột xoay người, bỏ chạy.
Không một tiếng báo, không lưu lại một ánh mắt.
Đế Huấn cũng không nói thêm một lời. Quay người hóa quang vút về phương Bắc.
Trên trời chỉ còn dư âm yêu khí, như làn khói sau một vụ cháy lớn—vừa dứt, đã vẩn đục mùi tanh.
—
Phía sau, giọng nói Dương Phàm – trong vai Huyền Không – vang khẽ, nhưng lạnh đến tận cốt:
— “Chạy?”
— “Vậy hôm nay… để các ngươi biết, tội của Yêu Tộc không chỉ là xâm phạm.”
— “Mà là đã đến lúc… trả bằng máu!”
“Ngũ Đế, Tam Hoàng – TRUY KÍCH!!!”
ẦM!!!
Tám bóng người phóng lên bầu trời như lưu tinh. Phía sau, hàng trăm phi hạm Nhân Tộc rít vang, từng đạo quang pháo sẵn sàng bắn xuống để bức đường rút lui.
Một lần… không để chạy!
…
Giữa tầng trời vạn trượng, gió cuốn rách cả màn đêm, nhật tinh mù mịt phía xa bị một bóng hắc hồng rực rỡ che khuất hoàn toàn.
Nhật Ô Kinh Thiên – một trong bốn đại yêu tướng tối cao dưới trướng Thái Nhật, chính là Kim Ô chín cánh – hóa thân của dương viêm cực đạo, nơi hắn bay qua, thiên địa nóng rực, từng tầng linh khí bốc cháy, mặt đất khô nứt, biển nước sôi trào.
Chín cánh rực rỡ như chín mặt trời thiêu đốt bầu trời, mỗi lần vỗ là gió lửa cuồng bạo, mỗi tiếng hót là sát âm xé rách lỗ tai.
— “Phàm nhân, muốn dùng Hiên Viên Kiếm giết bản tôn? Còn quá sớm!”
Dương Tiễn bước tới, áo lam phất phơ, pháp thân ẩn hiện trong gió linh văn.
Trên trán hắn, con mắt thứ ba mở ra.
Nhìn xuyên tất cả ảo ảnh, phá vỡ tầng tầng huyễn khí hỏa diễm, xuyên thẳng vào tử điểm trên thân Kim Ô – luân hỏa tâm mạch.
Hắn niệm khẽ một câu:
— “Một thương – trảm dương.”
Hiên Viên Kiếm hóa hình, từ lệnh bài Cổ Luân ngưng tụ một lưỡi sáng dài như sao rơi, hắn cầm ngang, pháp tướng sau lưng hiện ra hình Thần Tiễn nghìn xưa, tay trái nắm mũi thương, tay phải kéo dây cung hư ảnh!
ẦMMMMM!!!
Mũi kiếm hóa thương, phóng ra giữa trời, xé rách cả kim viêm, lao xuyên qua tám lớp hộ thể của Kim Ô, đâm thẳng luân tâm huyệt.
Kim Ô gào rống, thân thể xoay loạn, cánh gãy, mắt đỏ máu, máu bốc lửa tuôn trào như nham thạch.
— “KHÔNG!!! Ta là nhật viêm chi chủ!!! Ta là...”
Một cú chém từ Dương Tiễn – từ trên cao – chém thẳng giữa đầu Kim Ô.
Thân thể rạn nứt.
Đầu rơi.
Kim Ô tử vong giữa không trung.
Hiên Viên Kiếm sáng rực hơn bao giờ hết, thấm đẫm dương viêm yêu huyết, khí thế tăng mạnh, lưỡi kiếm rung khẽ như cổ thần vui mừng được ăn no máu địch.
Nhưng ngay lúc đó—
ẦM!!!
Một thân ảnh to lớn như sơn nhạc từ mặt đất phóng lên trời, mang theo đạo sát khí nồng đậm, lông đen dựng đứng, bốn chân như cột đồng.
Hạo Thiên Khuyển – chiến khuyển tối cao của Yêu Đình, vốn là hung linh thượng cổ canh giữ Giới Môn, từng cắn chết hai tiên quân Thiên Môn trong một đêm.