Nước sông lúc này đã lặng, phản chiếu ánh chiều tà như một dải ngân hà mệt mỏi sau ngày dài hỗn loạn. Tháp đá vẫn đứng đó, sừng sững giữa nước như một dấu chấm than khổng lồ của vận mệnh, như nhắc nhở rằng đã có một người bị khóa lại vĩnh viễn bên trong.
Trước tháp, một người nam tử áo trắng, sắc mặt tái nhợt, thân thể tiều tụy.
Hứa Tiên.
Đã ba ngày.
Không ăn, không uống, không ngủ.
Chỉ ngồi, chỉ nhìn, chỉ lặng lẽ cắn răng giữ mình không ngã xuống. Đôi mắt hốc hác ấy, vẫn ánh lên một thứ gì đó cứng đầu đến ngu ngốc, kiên định đến bi thương.
“Muốn cứu nàng sao?”
Một câu hỏi nhẹ như gió lướt mặt hồ, vang lên phía sau.
Trong khoảnh khắc ấy, Hứa Tiên như thấy hy vọng vụt sống lại trong tim.
— “Dương Phàm huynh!”
— “Huynh có tiên duyên, huynh từng đi cùng các vị nữ thần, chắc chắn… chắc chắn huynh có cách đúng không?!”
— “Xin huynh… xin huynh giúp ta!”
Hứa Tiên không còn đứng dậy nổi nữa, chỉ có thể bò lết đến gần, tay nắm lấy vạt áo lam của Dương Phàm, như người chết chìm túm lấy cọng cỏ trên mặt nước.
Giọng hắn khản đặc, run rẩy như tiếng gió vỡ giữa đêm:
— “Nàng là tất cả của ta…”
— “Không có nàng, ta… cũng không còn là ta nữa…”
Bốp!!!
Một tiếng vang lớn như sấm giữa trời quang.
Chiếc quạt giấy trong tay Dương Phàm thẳng tay tát vào mặt Hứa Tiên.
Không pháp lực, không thuật đạo.
Chỉ là một cái bạt tai từ một kẻ đứng cao hơn đánh xuống một kẻ mê mờ.
Hứa Tiên choáng váng, cả thân thể lảo đảo ngã ngửa, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã nghe giọng Dương Phàm vang lên — lạnh như băng tuyết rơi trên tro tàn.
— “Ngu xuẩn.”
— “Yếu kém.”
— “Hèn.”
Mỗi một chữ như một chưởng, đánh thẳng vào tim, không để sót chút gì.
Hứa Tiên trừng mắt, nhưng không phản bác được nửa lời.
Dương Phàm cười nhạt, ánh mắt chứa đầy chế nhạo, nhưng ẩn sâu là một nỗi thương cảm rất nhẹ.
— “Ngươi muốn cứu nàng?”
— “Ngươi có biết nàng bị nhốt bao nhiêu năm không?”
— “Ngươi có biết… nàng có thể sống bao nhiêu năm không?”
— “Còn ngươi… chỉ là một phàm nhân. Ngươi sống được bao lâu?”
Dương Phàm tiến một bước, từng câu nói như thiên lôi giáng vào tâm trí Hứa Tiên.
— “Ngươi nghĩ lời ‘hẹn gặp lại’ của nàng là gì?”
— “Là đời sau.”
— “Là kiếp khác.”
— “Không phải gặp lại ngươi, mà là gặp lại một kiếp nhân duyên khác của ngươi.”
Ánh mắt hắn bỗng trở nên mềm lại, không còn gắt gao như vừa rồi.
— “Nếu ngươi thật sự muốn cứu nàng...”
— “Thì đứng lên.”
— “Sống.”
— “Học.”
— “Trở thành người xứng đáng đối diện với nàng khi nàng ra khỏi tháp.”
“Đừng ngồi đây làm một hồn ma phàm tục khóc bên tường đá.”
“Hãy để nàng gặp lại một người có thể đưa tay ra, nói: ‘Ta đến đón nàng.’”
“Dù là mười kiếp sau... cũng phải là ngươi.”
Hứa Tiên nghẹn họng.
Lệ trào trong mắt.
Đúng vậy.
Nếu nàng ra khỏi tháp—mà hắn đã thành cát bụi, thì... liệu nàng còn có thể tìm lại hắn không?
Mà nếu kiếp sau có thật...
Liệu hắn còn nhớ nàng?
Liệu hắn... còn là hắn nữa?
Hứa Tiên cuối cùng... khóc.
Nhưng lần này—không phải vì yếu đuối.
Mà là vì… đã tỉnh.
Dương Phàm xoay người, vung quạt, ánh mắt khẽ liếc ra mặt sông.
— “Trấn Yêu Tháp có chín tầng.”
— “Ngươi muốn cứu nàng, phải bước qua đủ chín khổ. Từng tầng... là từng đoạn nhân quả nàng phải trả.”
— “Ngươi muốn chờ?”
— “Vậy bắt đầu đi.”
“Từ bước đầu tiên – làm người.”
Hứa Tiên vẫn còn quỳ đó, hai tay run rẩy, đôi mắt ngấn lệ vừa cạn.
Một lần khóc cuối cùng.
Để từ nay về sau, nỗi đau không còn là nước mắt, mà là động lực.
Dương Phàm, áo lam khẽ bay, mắt hơi híp lại, từ trong tay áo rút ra một vật – một quyển sách được bao bằng da xanh lam, bìa sách thêu nhẹ hai chữ “Y Thư”.
Đây không phải sách thường.
Là Toàn Thư Luyện Y Đại Thuật, quyển sách mà Dương Phàm dùng hơn ngàn năm đúc kết, tích tụ hết tâm huyết khi còn là thần y đỉnh cấp của một Đế Quốc Văn Minh.
Hắn không trao bừa.
Nhưng lúc này – hắn đưa đến trước mặt Hứa Tiên.
— “Cầm lấy.”
Hứa Tiên ngẩng đầu, giọng khản đặc:
— “Đây là…”
Dương Phàm khẽ nói:
— “Tất cả những gì ta có… về con đường ‘tu đạo bằng phàm’. Không cần linh căn. Không cần tộc huyết.”
— “Chỉ cần một cái tâm, một cái đầu, một trái tim không chịu khuất phục.”
— “Ngươi, Hứa Tiên – là người duy nhất ta thấy... có thể đi hết con đường này.”
Hứa Tiên đưa tay ra nhận, nhưng Dương Phàm lại giữ lại một chút, ánh mắt như muốn xuyên thấu vào tận linh hồn hắn.
— “Nhưng trước khi ngươi nhận lấy, phải trả lời ta một câu.”
— “Ngươi tu hành… vì điều gì?”
Hứa Tiên không do dự.
— “Vì nàng.”
— “Vì người đang bị nhốt trong tháp kia.”
Dương Phàm im lặng một chớp mắt, rồi buông tay, để sách rơi vào tay Hứa Tiên.
Hắn xoay người, mắt nhìn xa xăm về phía mặt trời đang tàn.
— “Được.”
— “Thế gian này… cản trở những mối duyên như các ngươi, là vì sao?”
— “Vì các ngươi… không cùng đẳng cấp sinh mệnh.”
— “Một người là phàm nhân, một người là yêu quái tồn tại ngàn năm. Người đời nhìn thấy, sẽ cười, sẽ ngăn, sẽ đạp đổ.”
— “Nhưng nếu một ngày—”
“Ngươi… chính là một vị Tiên đứng trên mây cao, đường đường chính chính bước đến trước Trấn Yêu Tháp—
Đón nàng ra.”
“Ai… dám ngăn cản?”
Lời ấy như sấm nổ bên tai.
Hứa Tiên đứng bật dậy.
Gió từ tháp đập vào mặt hắn, không lạnh nữa – mà là lửa.
Một luồng khí tức bùng lên từ nội tâm.
Hứa Tiên nắm chặt quyển sách trong tay, cúi đầu thật sâu trước Dương Phàm.
— “Ta hiểu rồi!”
— “Ta sẽ tu!”
— “Ta sẽ lấy y đạo mà cứu người, lấy khí vận mà dựng tâm, từng bước từng bước—**
**Đi lên đỉnh cao của Nhân Tộc!”
“Một ngày kia, chính ta—
Sẽ là người đón nàng, không phải trong nước mắt… mà là trong vinh quang.”
Khí thế của hắn như bừng lên giữa sương chiều.
Dương Phàm mỉm cười, nhè nhẹ gõ đầu hắn bằng cây quạt:
— “Trẻ ngoan… dễ dạy.”
…
Gió từ sông thổi đến.
Trên trời, vài đám mây tím chợt tán ra, để ánh sáng mỏng nhẹ rọi xuống tháp Trấn Yêu.
Cửa tháp vẫn đóng.
Nhưng lần này…
Người đang đợi bên ngoài… không còn là kẻ sầu thương.
Mà là một người – đã bắt đầu bước đi trên con đường có thể đổi cả thiên mệnh.
…
Nắng ban sớm rọi xuống con đường đá uốn lượn dẫn ra khỏi Tô Châu, hai bên đường là đồng ruộng vừa mới được gieo lại, mùi đất ẩm hòa cùng hương hoa đầu mùa khiến cho cả con đường như được rửa sạch sau một cơn đại kiếp.
Trên một cỗ xe ngựa gỗ đơn sơ, mui kéo bằng vải xanh, hai người nam tử đang ngồi song song, một người thanh tú ôn hòa, một người áo lam quạt giấy, ánh mắt như hồ sâu không đáy.
Ninh Thái Thần – Dương Phàm.
Trên đường đi về phía Kinh Thành Đại Lý, cuối cùng, sau một hồi im lặng, Ninh Thái Thần nhịn không được, lên tiếng:
— “Dương huynh…”
— “Chúng ta cứ thế để lại Hứa huynh một mình ở lại Tô Châu… liệu có sao không?”
Dương Phàm không quay đầu, chỉ cười nhàn nhạt, đưa tay vỗ nhè nhẹ vào cây quạt trên đầu gối.
— “Không sao đâu.”
— “Mỗi người… có một con đường riêng.”
Hắn ngẩng đầu, nhìn về trời xa, ánh mắt như lạc vào một thời không khác:
— “Còn con đường của hắn… vừa mới bắt đầu thôi.”
Ninh Thái Thần trầm mặc chốc lát, rồi lại thở dài một hơi, quay sang nhìn Dương Phàm đầy ngờ vực.
— “Nhưng mà, nói thật nha… tại sao chỉ sau một đêm, Hứa huynh lại giống như trở thành người hoàn toàn khác vậy?”
— “Thái độ, ánh mắt, khí thế…”
— “Thật sự khiến người ta phát lạnh sống lưng!”
Dương Phàm quay lại nhìn hắn, ánh mắt cong cong, môi nhếch lên cười nhẹ như thể đang đùa, nhưng lời nói lại chẳng hề giống đùa chút nào:
— “À, ta chỉ nói với hắn một câu thôi.”
— “Nếu như ngươi không cố gắng học hành, thì khi nàng ấy bước ra khỏi Trấn Yêu Tháp…”
— “Sẽ không còn nhớ ngươi là ai nữa.”
Ninh Thái Thần trợn tròn mắt:
— “Không tin!”
Dương Phàm cười hắc hắc, mắt híp lại đầy ẩn ý:
— “Tin hay không… là chuyện của ngươi.”
Ninh Thái Thần nuốt nước bọt, hai tay đan xen vào nhau, vội tìm cách đánh trống lảng, mắt liếc liếc quanh cỗ xe.
— “À mà… lạ nha?”
— “Không thấy vị cô nương kia đi theo ngươi nữa?”
— “Cái người lúc trước cứ dính chặt lấy huynh ấy… dáng người cũng dịu dàng, da thì trắng trắng…”
Không phải ánh mắt lạnh lẽo, mà là vẻ nguy hiểm của một kẻ giấu dao trong tiếng cười.
Rồi hắn nhẹ nhàng nghiêng đầu, mỉm cười—
Một nụ cười rất lịch sự, rất điềm đạm.
— “Hửm? Ngươi hỏi Tiểu Thiến sao?”
— “À…”
“Nương tử của ta... đã đi lên Kinh Thành trước rồi.”
Ầm!
Ninh Thái Thần như bị sét đánh ngang tai.
Cả người đông cứng lại như tượng gỗ, đầu lắp bắp:
— “Ngươi… ngươi vừa… gọi cô ấy là… nương tử?”
Dương Phàm không đáp, chỉ giơ quạt lên nhẹ nhàng phe phẩy, gió xuân lướt qua, thổi bay mấy lọn tóc bên trán hắn, tạo nên phong vị tựa như tiên du hạ giới.
Lúc này, trong chiếc dây chuyền cổ có gắn linh ngọc nơi Dương Phàm đeo… ánh sáng khẽ chớp một cái.
Một bóng dáng nhỏ nhắn mờ nhạt xuất hiện trong không gian nhỏ, chính là – Niếp Tiểu Thiến.
Nàng đang trong trạng thái nửa linh nửa hồn, vừa chui ra, đã nghe trọn câu ấy.
Mắt nàng trợn tròn.
Miệng hơi há ra.
Sau đó—
Mặt đỏ rực như ánh hoàng hôn đổ xuống nước!
Cả người run lên, tay ôm lấy má, tim đập “thình thịch”, ánh mắt mơ hồ như say rượu:
— “Công tử… thế mà thật sự gọi ta là…”
— “Nương… tử…”
— “A a a a a… chết mất thôi…”
Dương Phàm chỉ khẽ liếc mắt qua mặt dây chuyền, cười một tiếng:
— “Còn giả bộ nữa thì cấm cho ra ngoài một tháng đấy.”
Tiểu Thiến nghe xong lập tức “rụp” lại thành một luồng ánh sáng nhỏ, chui tọt lại vào dây chuyền, không dám phát ra tiếng nào nữa.
Ninh Thái Thần bên cạnh thì vẫn chưa hoàn hồn.
Miệng còn đang há, ánh mắt đờ đẫn nhìn Dương Phàm như thấy một vị chân nhân sống bước ra từ cổ tích.
— “Ta, ta… ta vẫn độc thân… mà ngươi đã…”
Dương Phàm cười híp mắt:
— “Cho nên… ngươi cần phải cố gắng.”
— “Kinh thành ấy à? Chính là nơi dễ gặp mỹ nhân lắm đấy.”
Nói rồi, hắn gõ nhẹ một cái lên đỉnh đầu Ninh Thái Thần bằng quạt.
— “Đừng để người ta cướp mất trước ngươi nữa.”
Xe ngựa lăn bánh chậm rãi trên con đường dẫn vào thiên hạ đại thế, mà phía trước—là kinh thành nguy nga đang chờ đón những kẻ gánh mệnh bước vào.