Khói trà còn chưa kịp bay lên vòm mái thì bên trong đã đông nghịt người, tiếng cười nói ồn ào như chợ phiên ngày tết. Khách nhân hôm nay đông bất thường, chen lấn, gọi bàn, tranh chỗ—thậm chí có kẻ còn đứng chực bên cầu thang chờ người xuống để giành ghế.
Dương Phàm, vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm như tú tài chuẩn mực, chen mãi mới len được lên tầng hai, tìm một góc gần lan can, gọi một ấm trà thanh cúc, ngồi uống.
Nhưng chẳng được yên bao lâu—
Ở bàn kế bên, vài tay thương lái đã bắt đầu thì thào.
Giọng miền biển, bụi gió mặn nồng, nhưng ngữ khí thì đầy ai oán:
— “Giời ạ… mấy bữa nay ta lại nhập lô hàng bị lừa!”
— “Sao thế? Hàng thiếu à?”
— “Không, vẫn đủ… mà trong mấy thùng đậu bị đánh tráo!”
— “Chẹp… lúc mới cập bến, ta tưởng là đậu chuẩn, ai ngờ… pha ra nó đen thui, đắng thì đắng kinh khủng khiếp!”
— “Ngửi thôi đã thấy như thuốc bắc lâu năm…”
— “Chưa hết! Còn có loại… chua lè, mùi thì như hạt thối!”
— “Trời đất… nghe xong nổi da gà, đấy là hàng gì chứ đậu nỗi gì…”
— “Ta nói chứ lần này mà không bán được thì lỗ vốn to, to như cái hồ Tây ở Đông Hải!”
Dương Phàm đang đưa chén trà lên môi thì… bàn tay khựng lại giữa không trung.
Một luồng linh cảm lạ lùng lóe lên trong đầu hắn như tia lửa nổ trong lõi nguyên tử.
Ánh mắt hắn bỗng sáng như tinh quang chiếu xuống từ tầng trời Hư Vô.
Hạt… đắng.
Đen.
Chua.
Thơm mạnh.
Bị vứt bỏ vì không ai biết dùng…
Móa! Chẳng phải là... ARABICA VỚI ROBUSTA đó sao?!
Cà phê!!!
Hắn suýt đứng bật dậy. Tay vẫn cầm chén trà, mà tâm trí đã bay về Thần Cơ Đế Quốc, nơi mỗi sáng có một dãy núi trồng hạt cà rang bằng nhiệt năng mặt trời, nơi từng giọt Arabica tinh khiết được lọc bằng tinh hoa linh thủy, nơi mỗi buổi họp đều khởi đầu bằng một ngụm “Đen Thần Đạo”.
Hắn rùng mình—đó là hương vị quê hương!
Mà mấy tên buôn này—
Lại đem hạt cà phê… pha như nấu chè, rồi kêu đắng, kêu chua!?
Không thể tha thứ được!!!
—
Dương Phàm lập tức đặt mạnh chén trà xuống bàn, đứng bật dậy như tia sét giữa trời quang.
"Bộp!"
Cả bàn thương nhân giật mình quay lại.
Dương Phàm chống hai tay xuống bàn họ, mắt sáng như người vừa thấy lại người thân sau nghìn năm xa cách:
— “Ê! Cái lô đậu bị chê kia… ở đâu!? Bao nhiêu thùng!? Ta—bao toàn bộ!”
Cả bàn sửng sốt.
Mấy thương nhân nhìn nhau—mắt rực lên như gặp thần tài, vội vàng vỗ tay tán thưởng:
— “Được được! Huynh đài là người có mắt tinh tường!”
— “Không hối hận đâu nha!”
— “Đi! Chúng ta dẫn huynh về kho ngay!”
—
Dương Phàm đi theo họ xuống lầu, ánh mắt hừng hực lửa sống lại.
Hắn không cần lý do.
Không cần mưu đồ.
Chỉ cần… một ngụm cà phê thật sự.
Hương vị đã theo hắn từ kiếp trước, từ hành tinh khác, xuyên qua luân hồi, chạm tới Linh Giới… giờ đây—trở lại.
“Arabica à…” – hắn lẩm bẩm trong lòng – “Cuối cùng ta cũng tìm lại được ngươi.”
…
Bến tàu Tô Châu – Khu thương hội phía Nam.
Dương Phàm theo chân nhóm lái buôn đến tận kho hàng phía cuối bến, nơi mùi gỗ ẩm trộn với muối và vải dầu vương vất trong không khí. Những chiếc thùng gỗ lớn được chất cao, niêm phong bằng dây thừng thô, đạo phù niêm lên ngoài mặt gỗ để ngăn sâu mọt và khí ẩm.
Không màng nghi lễ, Dương Phàm lập tức lao vào bới tung mấy thùng hàng.
— “Đây rồi… đây nữa…”
Ngón tay hắn run nhẹ khi chạm vào từng hạt nhỏ xíu, sẫm màu, bề mặt nhám vừa đủ, mùi dầu hạt thô sơ nhưng ẩn bên trong là khí tức nồng nàn khó tả.
Là hạt Arabica… và Robusta.
Không lẫn vào đâu được!
—
Dương Phàm suýt khóc.
Hai mắt hắn long lanh như sắp rơi lệ.
— “Ngươi trở về rồi... ngươi thật sự trở về rồi…”
— “Bao năm ta đi qua Thiên Giới, Hư Giới, Ma Hải, Phật Địa… không nơi nào có được một ngụm cà phê cho ra hồn…”
— “Giờ ngươi ở đây—giữa cái Linh Giới lạc hậu này—mà bị gọi là đậu dở!? Bị vứt bỏ như rác rưởi!? Không thể tha thứ!!”
Không chút do dự, hắn móc ra mấy xấp ngân phiếu, thanh toán gọn với mấy vị lái thương.
— “Đống này ta bao hết. Gửi xe ngựa, chở thẳng về biệt viện số 3, khu Tứ Phương Lộ, phường Thủy Cát!”
Mấy vị lái buôn mừng như vớ được linh thạch thượng phẩm, liên tục gật đầu:
— “Rồi rồi rồi! Tiên sinh yên tâm! Xe ngựa tới liền!”
Dương Phàm đứng giữa kho hàng, hai tay vòng ra sau lưng, cười mãn nguyện như một tông chủ vừa đoạt được Thiên Hỏa Linh Đan. Gió ngoài sông thổi vào, tóc hắn tung bay, áo lam phất phơ, thần sắc bình yên như người đã tìm lại chân ái thất lạc nghìn năm.
—
Thế nhưng…
Ngay khi hắn quay người định bước ra khỏi kho—
“Xoẹt!”
Dưới chân… một tia ánh sáng lóe lên!
Dương Phàm khựng lại.
— “Khoan đã…”
— “Cái vầng sáng dưới sàn gỗ này…”
“TRẬN PHÁP DỊCH CHUYỂN??!”
“Đệch—”
BÙM!!
Một luồng quang mang sáng trắng bùng nổ ngay giữa kho hàng, cuốn lấy Dương Phàm trong chưa đến một nhịp thở. Không gian vặn xoắn như bị hút vào đáy giếng, thân ảnh hắn tan vào hư ảnh, rồi… biến mất.
Chỉ còn lại vài hạt cà phê rơi lăn trên sàn gỗ.
—
Bên ngoài.
Mấy lái thương vừa trở lại, mở cửa kho định đón Dương Phàm ra chỉ thấy… không còn ai bên trong.
Người biến mất như chưa từng tồn tại.
Một người gãi đầu:
— “Ủa? Tiên sinh kia đâu rồi?”
Người còn lại phẩy tay:
— “Chắc rảnh quá lại đi trước rồi… kệ đi, ngân phiếu thanh toán xong cả rồi, đóng cửa kho thôi.”
“Cạch.”
“Cạch.”
Cửa kho đóng lại, để lại một tĩnh lặng tuyệt đối.
—
Xa hơn, trong một ngõ nhỏ cuối bến tàu, Tiểu Thanh ngồi vắt chân trên bức tường đá, miệng nhai cọng cỏ, mắt cong như trăng khuyết, cười hắc hắc:
— “Chơi vui vẻ nhé, Dương công tử~”
— “Trận pháp đó dù gì cũng là hàng cổ cấm của Xà Tộc ta…”
— “Ngươi mất ít nhất ba ngày mới tìm đường về.”
— “Yên tâm đi… vẫn kịp đi thi Trạng Nguyên~ Hihi…”
Tiểu Thanh cười một mình trong gió sớm.
…
Trong ánh chiều tà đang tắt dần nơi cuối trời, Dương Phàm mở mắt.
Hắn thấy mình nằm giữa một ngõ nhỏ lát đá xanh, tường rêu bám phủ, vách gỗ nghiêng ngả, gió lạnh thổi lồng lộng, mang theo mùi tro bụi cổ xưa.
Hắn bật dậy.
Nhìn quanh.
Một tiểu trấn tĩnh lặng như chết.
Trên mỗi cánh cửa nhà đều treo đèn lồng đỏ, đung đưa theo gió, phát ra thứ ánh sáng vàng mờ mịt như cõi mộng—rực nhưng không ấm.
Dương Phàm dựng tóc gáy.
— “Móa… lần này là bị đưa tới cái chỗ quỷ quái nào vậy trời…”
Hắn nhíu mày, lẩm bẩm như muốn trấn an bản thân, rồi nhanh chân bước ra con đường lát đá chính giữa trấn, gặp ngay một vị nông phu đang gánh nước đi qua.