Từng tầng không gian xung quanh như bị nghiền thành bột, vũ trụ trắng xám không còn màu trung tính—mà bị nhuộm đen, từng luồng khí tức như sơn huyết chảy lan khắp bốn phương tám hướng.
Cả một vùng Thiên Ma hải trào vốn đang gào thét… đột ngột im bặt.
Không ai dám thở.
Ngay cả hồn Ma, vốn không có phổi—cũng ngừng rên.
Dương Phàm hít một hơi lạnh, trán bắt đầu đổ mồ hôi, dù thân là Hỗn Nguyên Viên Mãn, dù đã hợp thể Baal – Gate of Memories, dù đã dung hợp tám Chí Cao Đạo, nhưng hắn… vẫn cảm thấy một loại áp lực không thể hình dung.
Không cần nhìn—hắn biết.
Người đến… là Ma Tổ!
Chủ nhân khởi thủy của Ngoại Vực Thiên Ma.
Kẻ bị Đạo Tổ trục xuất ra khỏi Luân Hồi.
Kẻ bị Thiên Đạo xóa tên khỏi Bảng Thiên Mệnh.
Nhưng vẫn tồn tại.
Không thể chết.
Không thể bị lãng quên.
Không thể bị tha thứ.
Không thể bị hiểu.
ẦMMMMMMMMMMMM—!!!
Một bóng đen khổng lồ không rõ hình dạng hiện ra, cao hơn cả tầng khái niệm, không có đầu, không có tay, không có mặt… chỉ có vô vàn con mắt mọc lung tung, nhắm nghiền, mỗi một mắt… là một đoạn nhân loại tà tâm bị lãng quên.
Giọng nói của Ma Tổ như lời tiên tri của tận thế:
“Ha ha ha… Nực cười.
Hết sức nực cười…”
“Ngươi tưởng… hai ngươi… có thể ‘xóa’ được Ma?”
“Ma… là từ tâm mà sinh.
Là phản chiếu của mỗi đạo niệm các ngươi chối bỏ.”
“Không có ai… đủ Chân, đủ Thiện, đủ Mỹ, đủ Đức…”
“Ngươi sống… là đã tạo ra ta.”
“Đạo cao một thước…
MA—CAO—MỘT—TRƯỢNG!!!”
ẦM—!!!
Từng chữ hắn nói… là một tầng quy tắc tan chảy.
Từng âm thanh… làm Chí Cao Đạo của Dương Phàm rung chuyển!
Ma không đến để giết.
Ma đến để "bóp nát niềm tin".
Dương Phàm gầm khẽ, tay nắm chặt, xung quanh đã hiện ra từng lớp cánh cửa ký ức Baal dựng nên—nhưng… tất cả đều run rẩy trước sức mạnh Ma Tổ.
Không chỉ là cảnh giới… mà là ý niệm siêu việt.
Một Hỗn Độn Thần cao giai, đã từng đấu ngang với Thiên Đạo!
Lúc này, không gian vặn xoắn xung quanh Ma Tổ như tường rào vô hình, không một tia dao động nào có thể thoát ra—không còn đường lui.
Dương Phàm lập tức đẩy Lâm Uyển Tuyết ra sau lưng.
“UYỂN TUYẾT! Ở SAU TA!”
Uyển Tuyết không phản kháng.
Ánh mắt nàng bình thản, chỉ nói một câu:
“Thiếp cần mười năm.”
“Mười năm thôi… để hợp mảnh Cổ Luân Kiếm… hoàn thiện vận mệnh chi kiếm.”
“Đến lúc đó… chúng ta có thể mở Đạo Giới, thoát khỏi đây!”
Dương Phàm nghiến răng.
Tâm hắn xoay chuyển như vạn luân, nhưng cuối cùng vẫn chỉ bật ra một tiếng:
“Được! Ta cản hắn!”
ẦM—!!!
Ngay lúc ấy, Ma Tổ tựa như không hề ra tay, nhưng một tầng ánh đen từ xa đã ép đến!
Không hình – không sát – không lực.
Chỉ là… vô vọng.
Ma Tổ chỉ cần tồn tại… đã là một loại tấn công.
Dương Phàm hét lớn, bảy Chí Cao Đạo nổ tung quanh thân, từng tầng ánh sáng – thời gian – hư vô – vận mệnh – hủy diệt – sáng thế – mộng ảo—xoay tròn tạo thành vòng tử luân!
Hắn xông lên!
Đối diện Ma Tổ, chỉ cần đứng yên là chết.
Chỉ có tấn công – mới còn một tia sống.
Bên kia, Uyển Tuyết ngồi xếp bằng giữa cơn hỗn loạn, hai tay ôm Cổ Luân Kiếm—mảnh vỡ thứ hai đang phát sáng rực rỡ.
Từng đạo ấn khắc trên thân nàng hiện ra, là pháp môn cổ xưa nhất:
Cổ Luân Tụ Kiếm – Dẫn Thế Vận Mệnh!
Khí tức nàng tỏa ra như một trục vận chuyển của vũ trụ, từng tia đạo vận trong vũ trụ Thiên Ma bị hút lại, gom vào trung tâm kiếm.
Chiến đấu phía trước là Dương Phàm.
Hậu phương chế kiếm là Uyển Tuyết.
Một đánh – một tụ.
Một chém – một đúc.
Một chấn thiên – một định mệnh.
Và Ma Tổ—chỉ cười.
Một nụ cười… kéo dài từ hư vô cho đến tận cùng của mọi niềm tin.
“Mười năm sao?
Ha ha ha…
Ta… sẽ để ngươi đợi đủ mười năm…”
“Nhưng cái giá là…
Hắn—phải chịu đủ thống khổ vạn vật trong suốt mười năm đó.”
ẦMMMMMMMM—!!!
Không gian vỡ vụn từng tầng. Vận mệnh méo mó.
Đạo lý run rẩy.
Khái niệm lung lay.
Tất cả vạn vật trong vùng Thiên Ma Ngoại Vực… đều quỳ xuống trước cuộc chiến này.
Một bên là Ma Tổ—hóa thân của vô lượng tà tâm, cội nguồn của mọi vọng tưởng, dục vọng, đố kị, thù hận trong lịch sử vũ trụ.
Hắn là vết nứt đầu tiên trong lòng Thiên Đạo, là hố đen tâm linh không ai dám nhìn thẳng.
Một bên là Dương Phàm—kẻ dị số đi ngược toàn bộ số mệnh, hợp thể Baal, dung nhập tám Chí Cao Đạo, sau lưng là Thần Cơ Đế Quốc kéo dài hàng triệu năm ánh sáng.
Mà ngay giây đầu tiên giao phong—
ẦMMMMMMMMMMM—!!!
Dương Phàm bị đánh bay ngược!
Cả không gian như nổ tung, thân thể hắn bị một quyền của Ma Tổ ép nát từng tầng khí tức.
Nhưng ngay sau đó—
Hư Vô Đạo nổ lên như lưỡi đao xé thời không, chém vụn luồng dư chấn, Thời Gian Đạo đảo ngược 0.03 giây trước khi bị thương, Vận Mệnh Đạo lập tức viết lại đường bay của hắn, khiến thân thể xoay tròn như bút vẽ trong thiên không!
ẦMMM—!!!
Hắn đạp lên một mảnh ký ức, thân thể dựng thẳng lại như thiên sơn.
Ma Tổ ánh mắt lóe lên:
“Vừa rồi là… mấy Đạo cùng vận dụng?”
Dương Phàm không trả lời.
Hắn không còn thời gian để nói chuyện.
Ma khí từ Ma Tổ liên tục tràn đến, từng tầng ý niệm Ma Tâm như móng vuốt bò vào linh hồn hắn, cắn rách đạo tâm hắn từng tấc, từng tấc!
Có lúc hắn thấy mình đang giết Uyển Tuyết.
Có lúc hắn thấy mình phản bội hết thảy, hóa thành Vạn Ma.
Có lúc hắn đứng cô độc trong hư không, bị vạn dân Thần Cơ nguyền rủa.
Ma Tâm—cắn xé!
Nhưng… hắn không ngã.
Trong thân thức hắn… từng vệt sáng bắt đầu thắp lên.
Mộng Ảo Đạo – chắp vá lại hình ảnh của chính mình.
Sáng Thế Đạo – khôi phục lý tưởng ban đầu.
Không Gian Đạo – mở ra vùng ký ức trú ẩn.
Hủy Diệt Đạo – chém đứt Ma Tâm, từng đạo một.
Âm Dương Đạo – cân bằng bản tâm khi gần điên loạn.
Hắn không phải đang chiến đấu một mình.
Bởi vì Ma Tổ bắt đầu nhận ra một điều.
“Không đúng… tại sao… mỗi khi ta chém xuống một đạo niệm,
Lại có một nguồn lực không biết từ đâu chống đỡ hắn đứng dậy?”
“Không lẽ… là vật hộ mệnh?”
“Không lẽ là hậu cảnh?”
“Không! Đây là… sức mạnh tập thể!”
Ma Tổ kinh hãi.
Hắn không biết rằng—sau lưng Dương Phàm… là cả một đế quốc!
Thần Cơ Đế Quốc—vẫn đang sống.
Vẫn đang trồng cây.
Từng ngày.
Từng giờ.
Từng phút.
Dương Phàm cười trong lòng.
"Biết vì sao không, Ma Tổ?"
"Bởi vì sau lưng ta…
Là từng mảnh tinh hệ mà Thần Cơ ta đã cắm rễ."
"Là từng dải ngân hà bị Cây Thế Giới xâm chiếm."
"Là mỗi một sinh mệnh, mỗi một đứa trẻ mới sinh…
Trồng một hạt giống—cho ta."
"Ma Tổ ngươi muốn chém ta?"
"Vậy hãy đánh với cả một nền văn minh.
Đánh với cả một cái... vũ trụ!"
ẦMMMMMMMMMMM—!!!
Ngay khoảnh khắc đó—Swamp Thing trong hắn thức tỉnh hoàn toàn!
Dưới lòng bàn chân hắn—hàng trăm triệu sợi rễ vô hình bỗng đâm xuyên không gian Ngoại Vực, kết nối về từng nhánh cây từng trồng trên rìa Tinh Huy Vũ Trụ!
Ngân hà cộng hưởng!
Mỗi cây—là một điểm đạo vận.
Mỗi rễ—là một đạo mạch sinh mệnh.
Mỗi kẻ đang cầu nguyện cho hắn—đều biến thành một tia lực lượng hồi phục!
Ma Tổ trợn trừng mắt!
"Không thể nào… đây là Ma Vực!!
Là nơi không có Thiên Lý!!
Là nơi vận mệnh phải chết!!"
Dương Phàm ánh mắt như ánh bình minh xuyên thủng màn đêm:
"Nhưng nơi nào có rễ…
Nơi đó là lãnh thổ của ta."
"Ngươi—không phải đánh với ta.
Mà là đánh với hàng trăm triệu cây Thế Giới.
Với hàng ngàn tỉ sinh mệnh đang gửi tâm niệm vào ta!"
ẦMMMMMMMMMMMM—!!!!!
Dương Phàm rống lên, tất cả Chí Cao Đạo đồng loạt bạo phát!
Hư Vô – Vận Mệnh – Thời Gian – Hủy Diệt – Mộng Ảo – Không Gian – Âm Dương – Sáng Thế!!
Tám Đạo hợp nhất thành Đạo Luân.
Đạo Luân xoay tròn thành Thế Giới.
Thế Giới nổ tung thành Vô Hạn Khái Niệm.
Khái Niệm bắn thẳng về phía Ma Tổ—lần đầu tiên, hắn bị đánh lùi!
ẦMMM—ẦMMM—ẦMMMM—!!!
Toàn bộ Thiên Ma Vực nổ tan thành từng mảng!!
Ma Tổ—thối lui!
Lần đầu tiên trong vạn kỷ—Ma Tổ biết sợ.
"Hắn không phải người…
Hắn… là Thế Giới.
Hắn là ‘Niềm Tin’."
"Ta có thể giết một người.
Nhưng không thể giết được… tất cả sinh linh tin vào hắn… cùng lúc!!"
Dương Phàm chống kiếm, đứng vững giữa biển máu đen của Ma Tổ, tóc trắng tung bay như cuồng phong.
Trận chiến nhìn như đơn giản nhưng đã là một đoạn thời gian dài không tưởng