Hệ Thống Làm Giàu - Cuộc Sống Ấm No Ở Nông Thôn Cổ Đại

Chương 72



Sau đó, việc khởi công xây nhà diễn ra suôn sẻ, không hề gặp phải bất kỳ trở ngại nào.

Thợ thuyền tìm đủ, hiệu suất cùng tốc độ cũng rất nhanh, chỉ vài ngày công phu đã dựng xong nền móng.

Có Cố Thanh Sơn ở đó, Lạc Vân an tâm giao phó mọi việc, chẳng cần bận tâm đến những vấn đề này.

Còn Cố Thanh Sơn, chỉ cần lúc rảnh rỗi, liền ghé qua công trường, vừa giám sát tiến độ, vừa đối chiếu bản thiết kế với thợ thuyền, phòng tránh sai sót trong thi công, hoặc là giục giã vật liệu.

Gỗ được mua tại Mao Gia Xá thuộc thôn bên cạnh, còn gạch ngói thì phải ra trấn mua sắm.

Ngày nọ.

Người của Cát Vị Trai cũng tìm đến Lạc Vân.

Họ cho hay nguyên liệu đã chuẩn bị xong, mong Lạc Vân đích thân đến tiệm tự tay xử lý một phen.

“Cố nương tử, Cố huynh đệ, xin mời đi lối này.” Lạc Vân được Cố Thanh Sơn dìu xuống xe ngựa. Tôn chưởng quỹ vừa thấy bóng dáng liền vội vã tiến lên đón, dẫn hai người vào xưởng làm điểm tâm.

Phương t.h.u.ố.c Lạc Vân đã trao cho Sở Hằng trước khi rời đi chính là món bánh Đại Phúc nhân đậu đỏ, nguyên liệu cần có là đậu đỏ, bột nếp, đường cát trắng cùng bột năng.

Tôn chưởng quỹ cho gọi bốn vị sư phụ làm điểm tâm trong xưởng đến, dặn dò họ phải quan sát kỹ lưỡng, nếu có bất kỳ điều gì không thông suốt thì cứ việc thỉnh giáo.

Các sư phụ tự nhiên không dám không tuân theo, bởi Tôn chưởng quỹ đã cảnh báo trước với họ rồi.

Vị tiểu nương tử này chính là người đã làm ra món đản tháp và khúc kỳ danh tiếng. Thiếu đông gia của bọn họ vô cùng coi trọng nàng, tuyệt đối không được xem thường hay lơ là.

“Trước hết hãy làm nhân đậu đỏ, vị sư phụ này, người hãy giúp ta nhé.” Lạc Vân buộc chặt ống tay áo, nhìn về phía một vị sư phụ có nốt ruồi thịt trên mặt.

Vị sư phụ nốt ruồi thịt lập tức bước ra: “Dạ, Cố nương tử cứ việc phân phó.”

Lạc Vân khẽ gật đầu: “Người làm nhân đậu đỏ, ta sẽ phụ trách vỏ bánh.”

Phần nhân đậu đỏ thì các sư phụ làm điểm tâm bình thường đều đã thông thạo. Trọng yếu nhất chính là phần vỏ bánh, việc đong đếm lượng nguyên liệu chuẩn xác mới là mấu chốt khó khăn nhất.

Để có thể làm thành công ngay từ lần đầu tiên, Lạc Vân lấy ra ba ống gỗ đặc biệt có khắc vạch đo lường, đơn vị trên đó là 'lạng'.

Lần lượt gồm các kích thước 5 lạng, 2 lạng và 1 lạng.

Những ống gỗ này là do nàng đã quy đổi cân nặng từ đơn vị 'gram' sang.

(Một gram tương đương 0.02 lạng.)

Nàng đong 10 lạng bột nếp, 4 lạng bột năng, 2 lạng đường cát trắng, tất cả đều cho vào một chiếc chậu nhỏ, đổ thêm nước vào trộn đều, nhào thành khối bột mịn màng rồi đưa vào xửng hấp.

“Để chế biến Đại Phúc thành công ngay từ lần đầu, hương vị ổn định và không lãng phí nguyên liệu, việc tuân thủ nghiêm ngặt tỷ lệ định lượng chính là phương pháp an toàn nhất.” Lạc Vân vừa nói vừa thị phạm.

Các sư phụ ở đây đều là những người có kinh nghiệm lâu năm, ngoài vấn đề định lượng, ta tin rằng các bước khác đối với họ không hề khó.

“Thêm dầu thực vật, nhào cho đến khi bột hấp thụ hoàn toàn, sau đó rắc một ít bột nếp rồi cán mỏng bột ra.”

Số nguyên liệu này có thể làm ra hai mươi chiếc Đại Phúc.

Lạc Vân cắt miếng bột đã cán mỏng thành hai mươi phần đều nhau.

Cuối cùng, cho nhân đậu đỏ vào, túm chặt mép bánh lại, gạt bỏ phần bột thừa.

Lạc Vân tự tay làm hai chiếc, số còn lại giao cho các vị sư phụ thực hiện.

Chẳng mấy chốc, từng chiếc Đại Phúc nhân đậu đỏ tròn trịa, đầy đặn đã hoàn thành mỹ mãn.

“Chư vị hãy nếm thử xem hương vị thế nào?”

Lạc Vân mỉm cười, khẽ nhếch cằm về phía chiếc Đại Phúc.

Các sư phụ lại không dám tùy tiện động đũa, đều nhìn sang Tôn chưởng quỹ bên cạnh mà hỏi ý.

“Vậy thì Tôn mỗ sẽ không khách sáo nữa vậy.” Tôn chưởng quỹ là người đầu tiên tiến lên, cầm một chiếc Đại Phúc, c.ắ.n một miếng lớn.

Ăn xong trong ba hai miếng, hắn đang định cầm chiếc thứ hai lên, ngẩng đầu nhìn lại, thấy mọi người đều ngơ ngác nhìn mình...

Lạc Vân: “…”

Nên nói Tôn chưởng quỹ là một kẻ ham ăn, hay nên nói hắn có tình cảm đặc biệt sâu sắc với món điểm tâm này đây?

“Khụ khụ, ừm.” Tôn chưởng quỹ vội vàng chỉnh lại vẻ mặt nghiêm nghị của mình, “Cố nương tử nói không sai, các ngươi cũng mau nếm thử một cái. Đến lúc hương vị có điều gì không phải lẽ, cũng dễ nhận biết sự khác biệt. Mà nói đi, các ngươi đã nhìn rõ hết thảy chưa?”

Bốn người đồng thanh đáp: “Đã nhìn rõ mồn một.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Gà Mái Leo Núi

Tôn chưởng quỹ hài lòng gật đầu.

Lạc Vân cầm một chiếc, đưa cho Cố Thanh Sơn nếm thử, “Tướng công nếm thử xem, thế nào? Có phải rất mềm dẻo không?”

Bốn vị sư phụ cũng mỗi người cầm một chiếc bánh, say sưa thưởng thức.

“Quả nhiên ngon tuyệt, cảm giác khi ăn thật mỹ diệu.”

“Vỏ bánh này thật sự rất dai, ăn vào dẻo thơm lạ thường.”

“Đúng vậy, như Cố nương tử đã nói, cái gì nhỉ? Mềm dẻo ư?”

“Cố nương tử quả là tài hoa hơn người, một món điểm tâm có hương vị độc đáo đến thế này, đây là lần đầu tiên tại hạ được nếm.”

Bốn vị sư phụ không ngừng tán dương.

Thử hỏi, từ trước đến nay, ai dám tin một tiểu nữ tử lại có tài năng đến mức khiến thiếu đông gia phải để mắt đến? Sự hoài nghi cùng bất phục ban đầu nay đã hoàn toàn tiêu tan, chỉ còn lại sự khâm phục vô ngần.

Lạc Vân mỉm cười khiêm nhường: “Các vị sư phụ đã quá khen. Bí quyết của Đại Phúc này cốt yếu nằm ở phần vỏ bánh. Từ một mà suy rộng ra nhiều, ngoài nhân đậu đỏ, đậu xanh, chúng ta còn có thể dùng các loại quả tươi như xoài, đào mà làm nhân bánh, hương vị ắt sẽ thêm phần đặc sắc.”

Bốn người mắt sáng rỡ, cùng chắp tay hướng về Lạc Vân, đồng thanh đáp: “Cố nương tử nói rất phải.”

Loại điểm tâm độc đáo này, quả thực từ trước đến nay họ chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy.

Nay có thể tự tay làm ra, lại còn là những người đầu tiên được thưởng thức hương vị tuyệt diệu ấy.

Với thân phận là những sư phụ làm điểm tâm, quả thật họ cảm thấy vô cùng vinh dự.

Mãi đến chiều, Sở Hằng mới thân lâm cửa hàng.

Tôn chưởng quỹ liền sai người dùng hộp đựng thức ăn, cẩn thận đặt số Đại Phúc còn lại vào, rồi phái người đưa đến phủ đệ của Sở Hằng.

Sở Phủ.

“Thiếu gia, đây là Tôn chưởng quỹ của Cát Vị Trai sai người mang đến. Y có nói, đây là loại điểm tâm mới ra lò của tiệm.”

Quản gia Sở Bá bưng hộp thức ăn, bước trên hành lang khúc khuỷu, uốn mình qua những con đường đá nhỏ dẫn đến một sân vườn trang nhã.

Trên một chiếc bàn đá xanh hình tròn, đản tháp và bánh khúc kỳ được bày biện tinh xảo.

Ngay lúc đó, hai nam tử đang ngồi đàm đạo, nghe thấy lời của Sở Bá, liền đồng loạt đưa mắt nhìn sang.

Nhìn thấy hộp thức ăn trong tay Sở Bá, khuôn mặt vốn dĩ ôn hòa của Sở Hằng chợt ánh lên vẻ hứng thú, hỏi: “Tôn chưởng quỹ có dặn, bên trong chứa Đại Phúc phải không?”

“Bẩm thiếu gia, tiểu nhị mang hộp thức ăn đến quả thật có bẩm báo như vậy.”

“Phải, đặt xuống đi.”

Sở Bá cung kính tuân lệnh, đặt hộp thức ăn lên bàn đá rồi lặng lẽ lui xuống.

Mở hộp thức ăn, Sở Hằng cầm một chiếc Đại Phúc nhân đậu đỏ, đưa mắt nhìn nam tử tuấn tú, cao quý bên cạnh, cười hỏi: “Ngài có muốn nếm thử không?”

Nam tử kia đôi mày khẽ nhíu, ánh mắt lãnh đạm, hỏi lại: “Đại Phúc ư?”

“Đó là một loại điểm tâm đặc biệt, do một kỳ nữ mà ta vừa quen biết chế biến. Nàng là người có tài kinh doanh hiếm thấy. Ta và nàng đã đạt được thỏa thuận hợp tác, sau này mỗi tháng nàng sẽ cung cấp cho ta một loại điểm tâm mới, lợi nhuận sẽ được chia theo tỷ lệ sáu bốn phần.”

Sở Hằng mở miệng c.ắ.n một miếng Đại Phúc, đôi mắt hắn chợt ánh lên vẻ bất ngờ, động tác nhai cũng bất giác nhanh hơn vài phần.

Chia sáu bốn ư?

Doanh Thiên Tuyệt lãnh đạm nhướng mày, khẽ thốt: “Tửu ý chẳng tại chén, cốt yếu ở người làm ra.”

“Lời này không nên nói càn, nàng đã có phu quân, lại còn là một đôi phu thê vô cùng ân ái.” Sở Hằng mỉm cười ôn hòa, cầm một miếng bánh khác đưa cho Doanh Thiên Tuyệt.

“Thiên Tuyệt, dẫu ngài có kiến thức uyên thâm đến mấy, e rằng cũng chưa từng nếm qua món này phải không? Ngài nếm thử một miếng ắt sẽ hiểu ngay tâm ý của ta.”

Doanh Thiên Tuyệt chỉ lãnh đạm liếc nhìn Sở Hằng một cái, rồi ánh mắt lại chuyển sang chiếc Đại Phúc trên tay y.

Sau một hồi trầm mặc, ngón tay thon dài của y nhận lấy Đại Phúc, c.ắ.n nhẹ một miếng. Từng cử chỉ của y đều toát lên vẻ cao quý đến lạ.

Sở Hằng nhấp một ngụm trà, thong thả nói: “Hương vị quả thật độc đáo phải không? Tiện đây ta cũng xin thố lộ, chiếc đản tháp và bánh khúc kỳ này cũng chính do tay nàng ấy làm ra.”

“Nếu có thể quảng bá rộng khắp kinh thành, lợi nhuận thu về sẽ khổng lồ đến nhường nào, ắt ta chẳng cần phải nói thêm nữa.”

Doanh Thiên Tuyệt lãnh đạm gật đầu, ánh mắt vẫn dừng trên chiếc Đại Phúc trong tay y, khuôn mặt tuấn tú trầm tư suy nghĩ.

Sở Hằng nhìn thấy vậy, trêu chọc nói: “Hay là ngài mang một hộp về biếu vị Vương phi tương lai của mình nhỉ?”