Suốt ba ngày qua, Lạc Vân vẫn luôn nằm trong phòng nghỉ ngơi tịnh dưỡng.
Sáng sớm ngày nọ.
"Mợ ơi, mợ dậy chưa ạ?"
Tiểu Bảo đẩy cửa bước vào, thấy Lạc Vân đang chải tóc, tết b.í.m cho Đại Bảo.
"Tiểu Bảo, con đã dậy rồi sao?"
Sau đêm đó, Cố Thanh Sơn đã sang gian phòng bên cạnh ngủ cùng Tiểu Bảo.
Còn Lạc Vân thì ngủ cùng Đại Bảo.
"Dạ, con dậy rồi ạ."
"Ngoan lắm, lát nữa mợ sẽ làm đồ ăn ngon cho hai đứa."
"Dạ~"
Tiểu Bảo cất giọng non nớt, an tọa trên chiếc ghế đẩu nhỏ, lưng khẽ gù, đôi tay nhỏ ôm lấy gò má, trông còn ngái ngủ, mi mắt khép hờ.
Cho đến khi Lạc Vân hoàn tất b.í.m tóc cho Đại Bảo, đôi mắt Tiểu Bảo mới bừng sáng, tràn đầy ngưỡng mộ nhìn Lạc Vân.
Mợ thật khéo tay!
Tỷ quả là xinh đẹp!
Vì dụng cụ chẳng mấy phong phú, Lạc Vân chỉ tết cho Đại Bảo hai b.í.m tóc ba sợi giản đơn, điểm xuyến chút phồng nhẹ ở đỉnh đầu.
Đầu nhỏ của cô bé trông thật đáng yêu, tròn trịa.
Tiểu Bảo reo lên: "Tỷ ơi, xinh đẹp!"
Lạc Vân rất hài lòng với tài năng của bản thân, không kìm được mà áp nhẹ lên đôi má non tơ của tiểu cô nương.
"Đại Bảo của chúng ta thật xinh đẹp."
Tống Diên dung mạo có phần gầy gò, nước da sạm đi đôi chút, khuôn mặt trái xoan, nhưng đôi mắt lại to tròn, trong veo.
Nếu được chăm sóc tốt, chẳng bao lâu sau nhất định sẽ trổ sắc thành một tuyệt sắc giai nhân.
"Cảm ơn mợ."
Đại Bảo khẽ cười thẹn thùng, đôi chân nhỏ không ngừng đung đưa, biểu lộ niềm vui sướng khôn tả.
Mợ thật tốt.
Từ khi nương mất, nàng và đệ đệ đã lâu lắm rồi chưa từng cảm nhận được sự ấm áp như thế này.
Mặc dù cữu cữu cũng rất tốt.
Nhưng cái tốt của mợ thì lại khác biệt.
"Cố đại ca, chàng tính ra ngoài ư?"
Một lớn hai nhỏ vừa bước ra sảnh chính, đúng lúc bắt gặp Cố Thanh Sơn đang đeo gùi tre, chuẩn bị lấy cây cung treo trên tường.
Cố Thanh Sơn ngừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn ba người. Đại Bảo tự hào lắc lư hai b.í.m tóc nhỏ trước mặt hắn.
Khóe môi hắn bất giác khẽ cong lên: "Ừ, ta chuẩn bị vào rừng dạo một chuyến."
Mấy ngày trước đó, hắn đã đặt bẫy trong rừng.
Mấy ngày qua, thấy Lạc Vân vẫn chưa hồi phục hẳn, hắn liền lưu lại nhà chăm sóc nàng.
Hôm nay, ta cần phải vào xem xét rồi. Chắc hẳn sẽ có thu hoạch.
"Chàng đã dùng bữa sáng chưa? Ta đang chuẩn sửa soạn nấu nướng."
"Thời gian còn sớm quá, hay là chàng dùng bữa xong rồi hãy khởi hành."
Trông trời lúc này, vẫn còn hơi tờ mờ sáng.
Nếu tính theo thời hiện đại, cùng lắm cũng chỉ mới hơn sáu giờ.
Người ở thời đại này, chẳng có thú vui tiêu khiển nào, trời vừa chập tối đã thổi tắt đèn mà lên giường nghỉ ngơi.
Bởi vậy, thức dậy cũng sớm.
"Không cần, bữa sáng ta đã nấu xong, cũng đã dùng rồi."
"Hôm nay phiền nàng trông coi nhà cửa."
Trước đây vào rừng săn bắn, hắn thức dậy còn sớm hơn, luôn là đã thức dậy trước khi trời sáng.
Cho đến sau này khi đón hai tiểu oa nhi về.
Hắn mới trì hoãn việc vào rừng săn bắn.
Lạc Vân gật đầu: "Được, chàng phải cẩn thận đấy."
Rừng núi vào thời khắc này đều là nơi hoang vu nguyên sơ.
Rắn rết côn trùng chỉ là chuyện nhỏ, đáng sợ nhất vẫn là gặp phải hổ, gấu lớn cùng các loài mãnh thú khác.
Nghĩ thôi cũng đủ rùng mình.
"Nàng đừng lo lắng, nếu có bất kỳ chuyện gì không giải quyết được, nàng có thể đến nam thôn tìm thôn trưởng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ánh mắt hắn rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ quan tâm của nàng, đôi mắt Cố Thanh Sơn chợt ấm áp.
"Được, ta và hai tiểu oa nhi sẽ ở nhà chờ chàng hồi phủ."
Lạc Vân nhìn chàng, dịu dàng nói.
Sau đó, nàng dắt hai đứa trẻ về phòng bếp rửa mặt chải đầu.
Đương nhiên, nàng không nhìn thấy đôi mắt nam nhân bừng sáng lạ thường, cùng khóe môi khẽ cong lên một nụ cười thỏa mãn.
Cố Thanh Sơn quay người, nắm chặt cung tiễn trong tay, sải bước rời khỏi sân, cảm thấy toàn thân tràn trề sức lực cùng dũng khí.
Hắn thầm nghĩ, phải nhanh chóng săn được mãnh thú, mới có thể sớm trở về bầu bạn cùng nương tử của mình.
Lạc Vân bước vào gian bếp, nhẹ nhàng mở nắp nồi.
Một nồi cháo gạo lứt nóng hổi, cùng vài cái bánh màn thầu ngũ cốc thơm lừng.
Dùng bữa sáng xong.
Hai đứa trẻ vui vẻ nô đùa trong sân.
Lạc Vân thấy rảnh rỗi không có việc gì làm, liền muốn dọn dẹp nhà cửa.
Ở nơi đây, không có mạng lưới, không có điện thoại.
Nàng nằm trong phòng đến sắp mốc xanh cả người rồi.
Gà Mái Leo Núi
Giờ khắc này thân thể đã khỏe khoắn hơn nhiều, đương nhiên phải tìm chút việc mà làm cho khuây khỏa.
"Đại Bảo, hai ngươi ở nhà ư? Chúng ta ra ngoài chơi đi."
Một giọng nói non nớt bất chợt vang vọng.
Lạc Vân ngoái nhìn sân cổng, chợt thấy một nha đầu trạc tuổi Đại Bảo, búi tóc hai bên, ló đầu vào dáo dác dòm ngó.
Đại Bảo: “Đại Nha, ngươi đến rồi.”
Tiểu Bảo: “Đại Nha tỷ tỷ ~”
Đại Nha hớn hở chạy vào, ánh mắt đảo qua nữ tử đứng cạnh hai huynh đệ, lập tức trợn tròn.
Hôm trước, nàng nghe nãi nãi nói, Cố bá bá đã có nương tử rồi.
Thế thì ra, người nữ trước mắt đây chính là cữu mẫu của Đại Bảo và Tiểu Bảo...
Lạc Vân đối diện với ánh mắt chăm chú của Đại Nha, thoáng ngẩn người, rồi sực tỉnh, mỉm cười nói: “Ngươi khỏe chăng? Ngươi đến tìm Đại Bảo, Tiểu Bảo vui chơi ư?”
“Dạ, Cố bá mẫu. Chúng ta có thể ra ngoài chơi chăng?”
Đại Nha có chút e dè, bước chân cũng trở nên dịu dàng, khép nép tiến lại gần.
Lạc Vân quay đầu nhìn Đại Bảo, dùng ánh mắt dò hỏi.
“Cữu mẫu, Đại Nha là cháu gái của Đường nãi nãi.” Đại Bảo đáp.
Đại Nha là người bạn thân thiết nhất của y, tính tình hoạt bát. Khi y cùng Tiểu Bảo mới tới thôn, bị lũ trẻ khác ức hiếp, vẫn là Đại Nha đứng ra giúp đỡ chúng.
Nghe vậy, Lạc Vân gật đầu. Dù sao thời giờ hãy còn sớm.
Lạc Vân liền dặn dò đôi lời: chúng không được chạy xuống sông mà vui đùa, cũng phải nhớ mà quay về dùng bữa trưa.
“Đa tạ Cố bá mẫu.”
Đại Nha nở nụ cười tươi rói, nắm c.h.ặ.t t.a.y Đại Bảo mà phóng ra ngoài, phía sau Tiểu Bảo líu lo chạy theo.
Cho đến khi chạy đến dưới gốc cây cổ thụ trong thôn.
Đại Nha quay đầu nhìn Đại Bảo, chớp chớp đôi mắt tròn xoe: “Đại Bảo, vị cữu mẫu kia đối xử với các ngươi có tốt chăng?”
“Có đ.á.n.h đập ngươi cùng Tiểu Bảo không?”
Trước kia, người trong thôn vẫn đồn đại rằng Đại Bảo và Tiểu Bảo là gánh nặng. Cố bá bá mang theo hai đứa chúng định chẳng thể cưới nổi nương tử. Dù có cưới được nương tử, chắc chắn cũng chẳng đối tốt với chúng.
“Xì! Ngươi nói bậy! Cữu mẫu rất tốt, chẳng phải kẻ xấu đâu!”
Đại Bảo còn chưa kịp mở lời, Tiểu Bảo đã chạy đến, vẻ mặt không vui, dậm dậm đôi chân ngắn ngủn, đôi má phồng lên, trông vừa nhõng nhẽo vừa hung dữ.
Đại Bảo phụ họa: “Cữu mẫu đối với chúng ta rất tốt, tốt như nương thân vậy. Ngươi xem kìa, cữu mẫu buổi sáng còn chải tóc cho ta đó.”
Đại Nha ngẩng đầu ngắm nhìn kiểu tóc của y, trên mặt tràn đầy vẻ hâm mộ. Nàng liền thốt lên: “Đại Bảo sao lại xinh đẹp hơn nhiều như vậy? Nương của nàng còn chẳng làm được đẹp đến thế này đâu.”
“Được, được! Ta về sẽ thưa với nãi nãi, bảo bà không cần lo lắng các ngươi bị bắt nạt.” Đại Nha tiếp lời: “Cố bá mẫu không chỉ xinh đẹp, mà còn là người hiền lành nhân hậu.”
Đại Nha tự thấy mình lớn hơn hai huynh đệ, nên luôn tự cho mình là trưởng tỷ.
Từ khi Cố Thanh Sơn lần đầu đưa hai tiểu gia hỏa đáng yêu này về nhà, nàng ta đã vô cùng yêu thích, thích cùng chúng chơi đùa nhất.
“Này, không được nói xấu cữu mẫu, bằng không sẽ không chơi với Đại Nha tỷ tỷ nữa.”
Tiểu Bảo nhíu nhíu cái mũi nhỏ, nói với vẻ mặt nghiêm túc, trông rất mực bảo vệ Lạc Vân.
Đại Nha và Đại Bảo đều cười.
“Đại Nha, chúng ta đi đâu chơi đây?”
“Đi chơi trốn tìm thôi, gọi cả Cẩu Đản cùng lũ nhỏ nữa.”