Tiết Dạ ngượng ngùng đứng trước cửa nhà Tạ Phong Tư, không dám vươn tay bấm chuông, lại không dám trở về nhà. Cuối cùng, cậu chỉ có thể lộ ra bộ dạng ủy khuất tựa như động vật bị vứt bỏ, hai chân trần đặt lên nhau, đầu cúi gằm xuống.
Đột nhiên, cánh cửa trước mặt cậu bị kéo ra. Tiết Dạ chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn, đỉnh đầu đã vọng xuống tiếng nói đầy quen thuộc: "Tiết Dạ?"
Tạ Phong Tư thật sự không nghĩ đến Tiết Dạ sẽ một lần nữa chủ động chạy sang tìm mình. Đương nhiên y cũng đã nghĩ đến trường hợp ba ba của Tiết Dạ sẽ cưỡng ép cậu sang làm thân với y nhưng ít nhất là không phải bây giờ. Y không ngờ đến ông ta sẽ gấp gáp như vậy. Dù sao thì việc y ở đây cũng không phải ngày một ngày hai.
Tiết Dạ ngước mắt nhìn đôi lông mày khẽ nhíu lại của Tạ Phong Tư, đáy lòng không khỏi run sợ. Cậu một lần nữa cúi gằm mặt, nhỏ giọng giải thích: "Ba... ba ba của em..."
Tạ Phong Tư vốn không hy vọng Tiết Dạ sẽ có thể cùng y nói nhiều hơn, sau khi liếc thấy dưới chân cậu không đi dép, y không đợi Tiết Dạ có thời gian nói hết câu đã trực tiếp nhận lấy cái bát không trên tay mục tiêu nhiệm vụ, đồng thời xách người lên: "Vào trong rồi nói."
Tiết Dạ bị Tạ Phong Tư tùy ý ném vào nhà, cậu không dám làm loạn, ngoan ngoãn tiến vào bên trong, tận đến khi đối diện với sàn nhà lát gạch sạch sẽ, Tiết Dạ liền dừng lại, hạ tầm mắt nhìn chằm chằm chân của mình. Đôi chân đứng dưới đất lâu như vậy chắc chắn sẽ rất bẩn, nếu đi vào bên trong sẽ làm bẩn sàn nhà của thầy giáo.
Tạ Phong Tư tùy tiện đặt bát xuống bàn uống nước, nghiêm túc tới tủ giày tìm cho Tiết Dạ một đôi dép đi trong nhà. Trước khi nhận nhà, Tạ Phong Tư đã nhờ đám người môi giới kia mua toàn bộ vật dụng dùng trong nhà rồi, hiện tại y chỉ cần tùy tiện tìm kiếm một lúc liền có thể lấy ra được một đôi dép mới tinh.
Tạ Phong Tư mang dép tới đặt trước mặt Tiết Dạ: "Đi vào đi."
"Dạ..." Tiết Dạ ngập ngừng, ngoan ngoãn đi dép vào.
"Em có thể ngồi tùy ý, trong nhà chỉ có mình thầy, không cần câu nệ. Thầy vẫn còn chút việc, em cứ ngồi chơi, khi nào muốn về thì về."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tạ Phong Tư tùy ý ném cho Tiết Dạ một câu nói rồi đi lên tầng hai. Tiết Dạ lén lút hướng mắt nhìn theo, bộ dạng không khác gì con thú nhỏ bị bỏ rơi. Cậu vốn không ngờ Tạ Phong Tư sẽ lạnh nhạt với mình như vậy.
Mà cũng phải thôi, cậu dù gì cũng chỉ là một tên nhóc chuyên đem lại phiền phức cho thầy giáo. Thầy giáo mới gặp cậu có hai lần cậu đã mặt dày chạy sang nhà thầy giáo chơi. Bộ dạng lầm lì của cậu vốn không được người khác yêu thích. Được thầy giáo tùy ý ban phát cho một cái bánh liền vọng tưởng vị trí của mình trong lòng thầy giáo. Cậu quả nhiên là một đứa trẻ hư.
Tiết Dạ cúi gằm mặt, nước trong hốc mặt trực trào ra.
"Sao vậy? Em có muốn ăn gì nữa không?" Đỉnh đầu đột nhiên vang đến giọng nói quen thuộc, Tiết Dạ ngơ ngác ngẩng đầu, nhất thời không biết phản ứng thế nào. Hai giọt nước mắt ứ đọng ở hốc mắt cũng vì hành động bất ngờ này của cậu mà trào ra.
Tạ Phong Tư không ngờ mình chỉ lên tầng hai lấy máy tính một chút mà mục tiêu nhiệm vụ đã bị dọa tới khóc. Đáy lòng hung hắc bị véo một cái. Tạ Phong Tư cứng rắn cả đời, lần đầu tiên biết để ý một người liền vớ phải một cậu nhóc đa sầu đa cảm. Y không có kinh nghiệm dỗ người khác, chỉ có thể hậu đậu đặt máy tính xuống bàn, nửa quỳ dưới đất để Tiết Dạ không cần ngẩng đầu cũng có thể nhìn rõ mình.
Tạ Phong Tư dịu dàng vươn tay, giúp Tiết Dạ lau đi nước mắt đọng trên má: "Sao lại không? Thầy làm em sợ à?"
Xúc cảm ôn nhu chạm vào gò má khiến Tiết Dạ bừng tỉnh. Động tác của Tạ Phong Tư quá đỗi dịu dàng, ấm áp đến mức khiến cậu muốn đắm chìm vào trong đó. Tiết Dạ khó khăn lắm mới có thể dùng hết sức bình sinh mà lắc đầu, miệng lại điên cuồng mím chặt.
Tiết Dạ không nói được, Tạ Phong Tư cũng không cưỡng ép, y dịu dàng lau đi vệt nước mắt cho Tiết Dạ, nhỏ giọng: "Đói à? Ba ba em đã cho em ăn gì chưa?"
Mập
Tiết Dạ mím môi, nhìn về phía cái bát trống không chỉ còn vương lại chút dấu vết.
Bánh Tạ Phong Tư mang sang mặc dù là do hệ thống quy đổi nhưng giá trị đúng là rất lớn. Mà những nhà hàng nổi tiếng thường thì khối lượng trong một món ăn không lớn. Tiết Dạ còn đang tuổi phát triển, một buổi tối chỉ ăn một cái bánh đấy sao đủ nhu cầu của cơ thể chứ! Có điều ba ba của cậu đã cương quyết ném cậu sang bên này soát độ hảo cảm đương nhiên sẽ không để cậu về kịp giờ cơm tối.
Bữa cơm ở nhà hôm nay, Tiết Dạ không thể thưởng thức. Tạ Phong Tư nhận ra điều đó, nhưng y mới chuyển đến căn nhà này chưa bao lâu, là thiên thần nên cũng không cần ăn hàng ngày, trong bếp hiện tại không có thực phẩm gì cả. Để mục tiêu nhiệm vụ đói là không thể nào. Sau khi suy nghĩ một hồi, Tạ Phong Tư quyết định rút điện thoại ra.