Hệ Thống Biến Tôi Thành Blogger Nổi Tiếng

Chương 9:



Editor: Nại Nại

 

"Mấy giờ các anh tan làm?" Quý Lan sờ sờ tóc, đứng lên hỏi.

 

Chiếc ghế nhựa dưới chân bị cô đẩy ra sau một tí tạo ra tiếng 'kẹt' chói tai.

 

"Hả?"

 

Giám đốc Lưu hơi sửng sờ, đặt hai tay lên bàn, vô thức đứng dậy theo cô: "Khoảng tầm 9 giờ."

 

Quý Lan nhìn đồng hồ treo tường, bây giờ là 7 giờ 15 phút, có lẽ vẫn còn quay lại kịp.

 

Cô có chút thói quen ở sạch, không thích ở khách sạn lắm cho nên hôm nay cần phải thuê được nhà. Vội vàng chạy ra khỏi cửa, Quý Lan nói vọng lại một câu: "Tôi bận chút việc, lát nữa tôi sẽ quay lại!"

 

Giám đốc Lưu tức giận đến mắt trợn trắng, quả nhiên là đến gây chuyện, có câu nói thế nào ấy nhỉ, là nữ sinh có diện mạo càng xinh càng gạt người!

 

Anh ta nhìn theo bóng dáng Quý Lan rời đi, âm dương quái khí nói với nhân viên ngồi ở bên cạnh: "Thấy gì không, từ đây về sau thấy ai giống vậy thì cứ đuổi đi đại là được rồi. Một đứa nhóc con mới mười mấy tuổi có được mấy đồng, đừng có quay đầu nhận lời rồi đưa đi xem nhà đấy, còn chọn này chọn kia chê ỏng chê ẹo, lãng phí thời gian."

 

"Chẳng qua là tôi có lòng tốt mới chịu để ý đến nó thôi!" Cuối cùng anh ta còn dõng dạc hùng hồn kết một câu kết.

 

Nhân viên A & B & C: "..." Rõ ràng là anh thấy người ta xinh xắn.

 

Nhìn thấy mấy tiểu đệ của mình không nói lời nào, giám đốc Lưu đập bàn một cái rầm, tách trà rung lắc: "Có nghe thấy không?"

 

Nhân viên A & B & C: "Nghe thấy rồi, sếp!"

 

Quý Lan ra khỏi cửa, giơ tay lên vẫy đại một chiếc taxi ngồi xuống ghế sau: "Đến khách sạn Tứ Quý."

 

"Ok!" Tài xế lái taxi lưu loát quay đầu xe lại, lái xe về phía con đường Bắc Trung Sơn.

 

Cô không thích giao tiếp với người khác nhiều nên sau khi lên xe thì ngồi yên tĩnh ở đó, tài xế lái xe taxi cũng không có kinh nghiệm giao tiếp với các cô bé nhỏ tuổi, hơn nữa nhìn thấy vẻ mặt của Quý Lan viết mấy chữ 'ai cũng đừng làm phiền tôi' thì cũng chỉ có thể im lặng không nói gì mà nghiêm túc lái xe.

 

Bên trong xe cực kỳ yên tĩnh, ông ta thuận tay mở radio lên.

 

Sau một vài tiếng 'rè rè' tạp nham qua đi thì trong xe vang lên một giọng nữ nghiêm túc: "... Theo thông tin của phóng viên đưa tin, vào buổi chiều 5 giờ 19 phút hôm nay, bên ngoài địa điểm thi đại học của một trường đại học ở trong thành phố này, một thí sinh đã xảy ra tranh chấp với bố mẹ nuôi. Bên nữ sinh này tố cáo bố nuôi đã cố ý cưỡng gian cô vào lúc nửa đêm, cũng may cô đã kịp thời báo cảnh sát nên đưa ông ta đến đồn cảnh sát. Trước mắt cảnh sát còn chưa đưa ra thông tin phản hồi nào, chuyện này rốt cuộc là..."

 

Còn chưa kịp nghe xong hết bảng tin thời sự thì tài xế đã đánh một cái vào vô lăng, nghe không nổi nữa đã tức giận nói: "Trẻ con ngày nay càng ngày càng không đáng tin, đến loại chuyện này mà chúng còn có thể làm ra được, nếu như là con gái của chú thì chú nhất định sẽ đánh cho chết mới thôi! Cô bé, cháu nói có phải không?"

 

Ông ta liếc nhìn khuôn mặt của Quý Lan qua kính chiếu hậu, gân xanh nổi đầy trên trán.

 

Quý Lan giật giật khóe mắt, chỉ có thể gật đầu, thuận tiện còn nở một nụ cười công nghiệp phụ họa theo. Cô thầm nghĩ, phóng viên thời nay biết chém gió thật, có cả bố nuôi mẹ nuôi nữa cơ đấy, tại sao không nói cô là con gái ngoài giá thú của họ luôn đi.

 

Chém gió đi, chém gió tiếp đi!

 

"Đến tột cùng là nhân tính vặn vẹo hay là chôn vùi đạo đức! Mời quý vị chú ý đến Khoa học vào lúc 8 giờ tối nay!"

 

Còn chưa được an tĩnh một lúc nào thì giọng nói khó chịu của Cẩu Đản đã bắt đầu ồn ào trong đầu cô.

 

Quý Lan cảm giác như đại não của mình đã bị đào rỗng, tài xế kia vừa mới hưng phấn xong thì đến lượt Cẩu Đản kích động, cũng không biết nhìn thấy đống lộn xộn này từ đâu.

 

Xoa xoa huyệt thái dương, cô chỉ có thể tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Mới vừa ngẩng đầu lên, Quý Lan đã sợ tới mức sắp không hít thở không thông.

 

Trên màn hình LED ở tầng cao nhất ở tòa nhà cao tầng cách đó không xa, khuôn mặt của bản thân xuất hiện chình ình trên đó, còn có cả khuôn mặt của Dương Kiến Quốc, Dương Kiến Quốc đang giơ tay chỉ chỉ trỏ trỏ, hung dữ dọa người, còn cô thì đứng tủi thân ở đó, vừa vặn là đoạn hình ảnh lúc chiều kia.

 

Dưới màn hình lớn còn tụ tập một đám đông quần chúng ăn dưa, cũng không biết đứng về phe nào.

 

Chưa kịp tiếp tục nhìn rõ thì đèn đỏ đã chuyển thành đèn xanh, tài xế nhấn ga tiếp tục lái xe về phía khách sạn.

 

Quý Lan nhớ lại khuôn mặt vừa phóng to trên màn hình kia, đôi mắt to đó! Chiếc mũi cao Đó! Cái miệng nhỏ anh đào đó! Thật mẹ nó đẹp vãi ý!

 

Cẩu Đản: [Ta cảm thấy thẩm mỹ của cô có vẻ xuất hiện sự lệch lạc rồi.]

 

"Ở đây hả?

 

Quý Lan vừa định hỏi thăm 18 đời tổ tông của Cẩu Đản ở trong đầu thì tài xế đã dừng xe lại, chỉ vào bốn chữ cái to 'Khách sạn Bốn Mùa' trên bảng hiệu bên ngoài khách sạn cách đó không xa hỏi cô.

 

Thấy Quý Lan gật gật đầu thì ông ta nhìn vào đồng hồ tính tiền, hào phóng nói: "Tổng cộng 16 tệ, thấy chú cháu ta có duyên nên chú lấy của cháu 15 thôi!"

 

Quý Lan đẩy cửa xe ra, lấy một tờ 50 ra đưa cho ông ta: "Chờ cháu một chút, một lát nữa đưa cháu về."

 

Tài xế tắt máy cúi đầu định thối tiền thừa: "Được rồi." Trong xe hơi tối nên động tác có hơi chậm, ông ta vừa mới đếm đến tới 20 định đưa cho Quý Lan trước thì nhìn thấy trên xe đã không còn bóng dáng ai nữa, ông ta thì thầm: "Cô bé này cũng thật là, cũng không sợ mình chạy mất!"

 

____

 

Trong sách sạn, Quý Lan giải thích tình hình với lễ tân, dựa theo trí nhớ của mình đi lên tầng 2, tìm được căn phòng mình vừa mới ở kia.

 

Dì lao công đang cong eo quét dọn, Quý Lan không nói hai lời đã nhặt thùng rác phía sau xe lau dọn của dì lao công lên, phát ra tiếng kêu loạt xoạt.

 

Bên trong là rác được thu gom từ mỗi phòng.

 

"Này này này!" Dì lao công nghe thấy động tĩnh phía sau, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một nữ sinh đang lục lọi thùng rác: "Cháu đang tìm gì vậy?"

 

"Chai nước khoáng ạ." Quý Lan không ngẩng đầu, tiếp tục động tác bới rác trong tay.

 

Dì lao công ngẩn người, dì đã từng gặp những người tìm nhẫn vàng lắc tay bạc gì đó, đây là lần đầu tiên thấy tìm chai nước, đúng là người kỳ lạ!

 

Quý Lan mở từng chai một, chết tiệt, khách trong khách sạn này toàn là thí sinh mới thi đại học xong hả, tại sao lại có nhiều chai nước khoáng xé nhãn rồi vậy?

 

Cô nhặt từng chai một lên, dừng sức lắc vài cái, đưa lên dưới ánh đèn cẩn thận nhìn kỹ từng chai một. Cuối cùng, trong một cái chai cũng có một thứ gì đó sáng bạc chiếu rọi, giống như một cây kim rất mỏng rất ngắn.

 

Chính là cái này, Quý Lan quay đầu nói lời cảm ơn với dì lao công rồi cầm lấy cái chai xoay người đi mất.

 

Vừa đi đến cửa thang máy, cô đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

 

Là Dương Đan Di.

 

Là cô chị họ tốt của mình, con gái ngoan của Dương Kiến Quốc đây mà.

 

Chị ta mặc một bộ váy lòe loẹt, phía trước khoét sâu phía sau ngắn cũn cỡn, bên cạnh là một người đàn ông trung niên bụng bia, thoạt nhìn còn già hơn Dương Kiến Quốc nữa.

 

Quý Lan thầm nghĩ, đây là 'người vừa đẹp trai vừa giàu có' trong miệng đôi vợ chồng kỳ lạ kia nói đó sao... Đúng là trông giàu có thật, có lẽ cũng đẹp trai nhưng mà ở cái tuổi này lão ta làm anh trai của Dương Kiến Quốc cũng được ấy chứ.

 

Trong nhà xảy ra chuyện lớn vậy mà chị ta còn có tâm trạng đi dạo ở ngoài, phóng khoáng thật.

 

Mắt thấy bọn họ đi càng ngày càng gần, Quý Lan sốt ruột cào cào tường, giờ mà đi chắc chắn không còn kịp nữa rồi.

 

Liếc mắt nhìn lại lần cuối, cô bình tĩnh xoay người lại, ngồi xổm xuống úp mặt vào tường hối lỗi.

 

Mùi nước hoa son phấn phất tới, Dương Đan Di đi ngang qua Quý Lan.

 

Chị ta có hơi tò mò ngó mắt nhìn Quý Lan liếc mắt một cái, cảm giác bóng dáng này có hơi quen mắt nhưng trong lúc nhất thời không nhận ra, cũng không nghĩ nhiều nữa. Chị ta treo chặt cả người ở trên người đàn ông kia, tiếng nói ngọt ngào gọi: "Chồng ơi~ Chúng ta ra ngoài muộn như vậy lỡ vợ của cưng biết thì làm sao giờ?"

 

Quý Lan trợn mắt há hốc mồm, trong lúc nhất thời cũng không còn lời nào để nói.

 

Nhìn bọn họ đi qua, cô trợn mắt lấy điện thoại di động ra.

 

Cái sim này là của mụ Dương, bên trong nhất định có số điện thoại của Dương Đan Di.

 

Vậy để tôi đưa mấy người vào vở kịch luân thường đạo đức đi.

 

Vừa nghĩ, Quý Lan vừa nhanh tay chụp ảnh bóng dáng của Dương Đan Di, tìm số điện thoại của Dương Đan Di trong danh bạ, soạn một tin nhắn rồi cô ấn nút gửi đi.

 

Sau đó cô xoay người vào thang máy, khóe môi nhếch lên, che giấu công lao và danh tiếng.

 

Vốn dĩ Dương Đan Di đang nũng nịu hưởng thụ móng heo của người đàn ông bên cạnh, đột nhiên cảm giác được trong túi xách có hơi rung lên nên chị ta móc điện thoại ra nhìn thoáng qua, tiếng thông báo có tin nhắn, là tin nhắn từ số của mẹ chị ta. Chị ta thuận tay mở ra, nhìn thấy nội dung bên trong thì sắc mặt lập tức trắng bệch.

 

[Bọn tao nuôi mày lâu như vậy là để cho mày đi làm kẻ thứ ba hả? Cái thứ mất mặt đáng xấu hổ như mày, mau cút về nhà cho tao!]