Hệ Thống Biến Tôi Thành Blogger Nổi Tiếng

Chương 7:



Editor: Nại Nại

 

Vứa dứt lời thì buổi thử giọng đề thi cũng vừa đúng lúc kết thúc, cả lớp rơi vào khoảng yên lặng.

 

Yên lặng đến độ Quý Lan có thể nghe thấy tiếng 'ù ù' vang lên trong tai mình.

 

[Phần nghe thi thử đến đây là kết thúc, mời các thí sinh...]

 

Chỉ qua một lát, giọng nữ trên radio lại vang lên lần nữa, câu chữ rõ ràng đọc câu hỏi nghe hỏi, nhưng trong lòng mọi người đều đang hóng chuyện.

 

Dù sao thì đối với phần lớn người thì kỳ thi tuyển sinh đại học chỉ diễn ra một lần trong đời, việc gian lận lại càng hiếm hơn.

 

Bạn học A: Đã nói là toàn thành phố sẽ nghiêm túc bắt kẻ gian lận rồi mà?

 

Bạn học B: Có người gian lận hả? Là ai là ai! Cái trường thi này có được đưa tin không? Đợi lát nữa sẽ có phóng viên đến phỏng vấn tôi sao! Hôm nay tôi có đẹp không?

 

Bạn học C: *Trong não chỉ có âm nhạc vang lên* Không biết phải nghĩ gì nên tôi chỉ có thể im lặng ăn dưa thôi.

 

Bạn học D: Mấy người cứ hóng chuyện đi, không cần lo cho tôi! Để lại một mình tôi làm bài là được!

 

Quý Lan không để ý đến các loại ánh mắt từ bốn phương tám hướng bay đến, vẻ mặt vô cùng tự nhiên xoay bút, bình tĩnh nhìn giám thị đi về phía mình.

 

[Tôi không biết trả lời câu hỏi này như thế nào.]

 

"Hai người các em sao vậy?"

 

Chỉ trong một giây, giọng của Cẩu Đản và giám thị đồng thời vang lên, vẻ mặt của Quý Lan hơi khó coi, cô có chút muốn xé xác con chim đó ra.

 

"Em..."

 

Nữ sinh phía sau không cần nhìn cũng biết là đang õng ẹo làm dáng, nũng nịu vừa mới lên tiếng nói một chữ đã bị Quý Lan dũng cảm nói tiếp.

 

"Cô giáo, vừa rồi vốn dĩ em đang tập trung nghe đề thi, thế mà bạn học nữ phía sau em cứ luôn đá vào ghế của em, em không để ý đến bạn ấy thì bạn ấy cứ đá em mãi, có lẽ đá hai ba cái đến độ không khống chế được sức lực."

 

Quý Lan hít hơi sâu một hơi, cố gắng không làm phiền đến các thí sinh khác nói lèo một mạch xong rồi im lặng ngước nhìn giám thị trước mặt.

 

"Bạn ấy muốn em chuyển câu trả lời xuống cho bạn ấy." Nói xong còn thảnh thơi mà đâm thêm một dao.

 

"Em không có!"

 

Nữ sinh đánh mạnh vào bàn một cái rầm, vừa định cãi lại thì một giám thị khác trên bục giảng lớn tiếng quát: "Cãi cái gì mà cãi! Còn cãi nữa thì cút hết đi!"

 

Quý Lan vẫn mỉm cười như cũ, chờ giám thị nữ trẻ tuổi trước mặt mình cho mình một câu trả lời.

 

Cô giáo này trông cũng không phải là một người tốt lành gì.

 

Cũng không phải là Quý Lan phiến diện, nữ sinh phía sau cô tên Tôn Linh, có biệt danh là Tiểu Linh Đan. Nói tới thì kiếp trước cô cũng trùng hợp quen biết cô ta ở trường thi, chẳng qua tình huống lúc đó cùng với hôm nay vừa hay là trái ngược nhau.

 

Mà hành động của cô gáo trước mặt này cũng không xứng với bốn chữ làm thầy người ta.

 

Cô cười lạnh, cô không muốn nghĩ tới nữa, phần thi nghe vẫn phát trên radio như cũ, Quý Lan lại không hề quan tâm đ ến, dù sao cũng có culi Cẩu Đản ở đây, bản thân cũng không cần lo lắng nhiều làm gì, cứ dựa theo lời nó nói viết theo là được.

 

Trái lại là nữ sinh phía sau, có lẽ phần thi môn tiếng Anh này coi như đồ bỏ rồi.

 

Cô vui vẻ mở nắp chai nước khoáng ra, uống một ngụm lớn, vừa định đặt lại trên bàn thì đột nhiên nghĩ đến gì đó, dừng động tác lại. Thay vì vặn nắp chai cho chắc lại, mà như thản nhiên đặt đại nắp chai màu đỏ ở góc trên bên phải của chiếc bàn, đặt chai nước đã bóc vỏ ở góc trên bên trái của bàn.

 

Động tác tùy tiện như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.

 

Cô giáo trẻ tuổi nhíu mày, đang lo xử lý chuyện này như thế nào, vừa lúc cô ta cũng quen biết Tôn Linh. Gia cảnh của con nhóc này hiển hách, không phải là nhân vật mà cô ta có thể chọc đến. Bực bội mím môi, đột nhiên nhìn vẻ mặt nhẹ nhàng của Quý Lan trước mặt, vừa không làm bài mà cũng không gấp gáp muốn kết quả, giống như mọi chuyện không phải xảy ra trên người của cô vậy.

 

Khiến cô ta không khỏi có chút ngạc nhiên.

 

"Vậy đi, nghiêm túc làm bài trước đã, đừng có giở trò gì nữa." Cô giáo cảnh cáo liếc nhìn Tôn Linh một cái rồi xoay người đi mất.

 

Quý Lan gật gật đầu, nhìn chằm chằm vào chỗ trống trên bài thi bắt đầu như đi vào cõi thần tiên. Nếu, cô và Tôn Linh thay thế cho nhau, chỉ sợ bây giờ bản thân mình đã bị đuổi ra khỏi trường thi rồi, nói không chừng còn có thể tạo ra một tin tức lớn nữa.

 

Chiếc quạt bay chầm chậm, chai nước khoáng vẫn đặt ở đó với tình trạng không đóng nắp lại.

 

Cô cười nhẹ, bắt đầu nghiêm túc điền đáp án theo từng chữ mà Cẩu Đản hướng dẫn.

 

Đúng 5 giờ.

 

Chuông reo, nộp bài thi.

 

Quý Lan nhếch môi, cô nghĩ đã đến lúc cho Tiểu Linh Đan một cơ hội rồi.

 

Một cơ hội rơi vào vạn kiếp bất phục.

 

Cô ngồi nghiêm chỉnh ở đó, ngay khi cô giáo lấy bài thi của mình đi thì lơ đãng cúi người xuống, vuốt thẳng góc quần của mình.

 

5 giờ 5 phút.

 

Sau khi thu bài xong, hai thầy cô giáo trở lại bục giảng bắt đầu kiểm kê lại bài thi.

 

5 giờ 15 phút.

 

'Cạch' một tiếng, nữ sinh phía sau bàn đứng lên rời khỏi phòng học, đi ngang qua phía bên trái bàn của cô.

 

Chai nước khoáng hơi động đậy như thể có thứ gì đó rơi vào trong.

 

Quý Lan nhìn bước chân cô ta rời đi, đứng thẳng người dậy như suy nghĩ điều gì đó. Chỉ một lát sau bắt đầu dọn dẹp đồ trên bàn, cuối cùng đóng chặt nắp chai lại, đem chai nước khoáng chỉ còn phân nửa đi.

 

Trước khi ra cửa, như có như không mà liếc nhìn camera phía trước bên trái phòng học, mỉm cười hài lòng.

 

Lần này, ai cũng đừng hòng trốn thoát được.

 

___

 

Bên ngoài điểm thi, Dương Kiến Quốc dùng tay làm quạt, bực bội quạt lên quạt xuống. Nhưng dù có quạt như thế nào thì vẫn là gió nóng, khiến lão càng thêm bực bội.

 

"Khi nào mới thi xong vậy?" Lão quay đầu, cau mày thiếu kiên nhẫn hỏi mụ Dương.

 

"À... chuyện này..." Mụ Dương cũng ấp úng, không thể cho câu trả lời được. Mụ cũng chưa từng quan tâm đ ến Quý Lan, con gái của mụ còn không thi đậu vào trường cấp 3, thì làm sao mụ biết khi nào mới thi xong?

 

Định câu giờ đẩy sang chuyện khác thì bà lão phía trước không nhịn được lên tiếng: "Tôi nói chứ... bố mẹ hai người cũng không khỏi quá vô trách nhiệm rồi đi?"

 

Bà càng nghe càng không dám tin, kinh ngạc mà quay đầu lại hỏi hai người kia: "Làm gì có bậc phụ huynh nào lại không biết con của mình khi nào thi xong?" Vừa nói vừa ghét bỏ nhìn Dương Kiến Quốc.

 

Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Vốn dĩ Dương Kiến Quốc đã bực bội, nhìn thấy gương mặt già nua nhiều nếp nhăn của bà lão càng thêm không kiên nhẫn, kể từ ngày hôm qua ra khỏi cục cảnh sát lão đã không có chỗ nào phát ti3t được, giờ đây máu nóng dồn lên não, lão bất chấp tất cả đánh một quyền lên.

 

Trong lúc nhất thời, tiếng thét chói tai la hét khắp nơi xung quanh.

 

___

 

Quý Lan nắm chặt chai nước, đi theo đám người đi về phía cổng trường. 5 giờ, cái 'ngôi nhà' đã chịu đựng suốt bao năm qua nhất định không thể về được nữa. Đêm nay chỉ có thể đến tiệm cà phê internet tạm chắp vá một đêm hoặc chỉ có thể thuê một căn phòng ở thôi.

 

Nhưng mà 1500 tệ thậm chí còn không đủ để đặt cọc nữa, cô có thể đi thuê nhà ở đâu bây giờ? Đang lo lắng thì có một nam sinh gọi cô lại.

 

"Này, Quý Lan!"

 

Mắt trợn trắng, Quý Lan tưởng mình ở cấp 3 không có người quen nào chứ, vẻ mặt cô không cảm xúc quay đầu lại, trước mặt đứng một cậu nam sinh, cao cao gầy gầy, mặc đồng phục học sinh.

 

Là Đặng Lỗi.

 

Cô miễn cưỡng nở nụ cười công nghiệp: "Làm sao vậy?"

 

Cũng không phải cô bất cận nhân tình, mà là kiếp trước cô và Đặng Lỗi trước mặt này không có giao tình gì, cũng không biết tại sao lại nhảy ra tới làm gì, định tính kế gì mình chăng?

 

"Không phải sắp thi xong rồi sao?" Đặng Lỗi có hơi dò hỏi: "Một khi tốt nghiệp là mọi người sẽ giải tán hết, có khả năng cả đời này cũng không bao giờ gặp lại nữa... cho nên tôi nghĩ, nếu không tổ chức một buổi liên hoan tốt nghiệp đi, để mọi người tụ tập một lần cuối cùng, cậu thấy sao?"

 

Cậu ta nhìn chằm chằm vào nữ sinh trước mặt, giọng nói có chút run rẩy nói không nên lời, như thể sợ cô không đồng ý, vội vàng bổ sung thêm: "Chỉ còn một lần cuối cùng này thôi, cậu như cho lớp trưởng tôi mặt mũi đi được không?"

 

Quý Lan gật gật đầu: "Được."

 

Khuôn mặt trái xoan nho nhỏ của cô dưới ánh nắng hoàng hôn chiều tà càng làm nó trở nên trắng nõn tinh tế, trên đỉnh đầu có một vầng sáng bao bọc lấy nhúm tóc xù xù, Đặng Lỗi ngắm nhìn đến ngây người.

 

Quý Lan nói lời tạm biệt, vừa đi vừa nghĩ, hình như buổi tụ tập này cũng xảy ra ở kiếp trước, nhưng mà cô không có đi. Nhưng mà lần này... có lẽ cô phải đi gặp thôi.

 

Nếu không thì làm sao để bạn thân của mình làm trò hề được?

 

Trong lúc suy nghĩ cô đã đi đến cổng trường, chỉ thấy ở cổng tường có một người đàn ông trung niên cùng với một bà lão đang giằng co với nhau, bên cạnh còn có một bà cô trung niên vừa hét vừa ngăn cản, những người phụ huynh bên cạnh nhìn đứng xem trò hay, cách đó không xa là ông chú cầm micro trong tay.

 

Đúng là vợ chồng Dương Kiến Quốc cùng với... bộ đôi âm hồn bất tán kia.

 

Quý Lan vỗ vỗ trán, vừa định nhấc chân trời đi, nhưng liếc nhìn thấy camera kia thì đột nhiên thay đổi ý định.

 

Cô điều chỉnh lại biểu cảm, tách đám đông ra một bước xa vọt đến trước mặt Dương Kiến Quốc.

 

"Bốp!"

 

Một tiếng bộp tay vang dội, Quý Lan làm trò trước mặt camera tát một cái bốp.