Hệ Thống Biến Tôi Thành Blogger Nổi Tiếng

Chương 37



Editor: Nại Nại

 

Thật ra không cần nghĩ, anh cũng có thể biết rằng vụ này 80-90% có liên quan đến Quý Lan rồi.

 

Người phụ nữ đang xin lỗi này là ai?

 

Chắc có lẽ là người sống sót duy nhất trong hộ gia đình ba người kia.

 

Nói đến cũng lạ, theo như những gì anh biết thì vốn dĩ người dùng Weibo có thể được chia làm hai loại. Một loại là nhân vật có sức ảnh hưởng đến công chúng, một loại còn lại là những người bình thường thích chia sẻ lại cuộc sống hằng ngày của mình.

 

Nhưng mà không biết ranh giới của hai loại người đó bắt đầu mờ nhạt từ khi nào.

 

Ví dụ như Quý Lan gần đây anh tiếp xúc để nói, vốn dĩ cô chỉ là một cô gái nhỏ bình thường, nếu như phải nói cô có ưu điểm gì, thì có lẽ chính là diện mạo của cô có hơi xinh xắn. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức 'có hơi' mà thôi.

 

Anh lăn lộn ở trong showbiz lâu vậy rồi, đương nhiên thẩm mỹ của anh đã sớm nâng lên một tầm cao mới từ lâu.

 

Sau đó, bởi vì cô đăng lên Weibo một tấm ảnh có lối makeup mới lạ, nên cô bất ngờ trở thành tâm điểm chú ý của công chúng kèm theo rất nhiều rắc rối.

 

Như thể vai diễn đầu tiên của một diễn viên nữ khi vừa mới ra mắt, vừa trẻ trung, non nớt, mờ mịt và bất an.

 

Đạt được phương thức chú ý còn nhanh hơn cả một ngôi sao nổi tiếng.

 

Cứ tiếp tục như vậy, tựa như một nghệ sĩ thực thụ, cô bị toàn dân trên cả nước biết đến, từ quan tâm đ ến phê phán, cuối cùng đẩy cô đến hướng cực đoan.

 

Nhưng cũng còn may, cô gái nhỏ này không bị hủy hoại, cô được minh oan làm sáng tỏ.

 

Loại chuyển biến của cái xã hội này.

 

Thật vi diệu.

 

Không thân cũng chẳng quen, ngoại trừ cảm khái ra thì anh cũng không hề đau lòng Quý Lan đã phải trải qua những gì.

 

Còn vì sao tối hôm qua anh lại cầm điện thoại thay cô mắng đám người kia? Có lẽ là thấy cô đáng thương quá, ngay cả mắng lại cũng không mắng.

 

Chỉ tiếc bây giờ xem ra, là anh đã sai hoàn toàn rồi!

 

Không muốn nghĩ ngợi nhiều nữa, anh nhét điện thoại vào túi, một tay đút vào túi quần, một tay cầm hai ly trà sữa trân châu, rồi thong thả ung dung đi về phía khu chung cư Nguyệt Tú.

 

Những giọt nước theo qua túi nilon chảy xuống mặt đất, thấm vào dấu chân anh đã đi qua.

 

Sau khi Quý Lan rời khỏi nhà của Chu Chính, cô cảm thấy mình không cần thiết phải về nhà nữa.

 

Cô cũng không có gì cần phải dọn, cho nên cứ vậy mà trực tiếp quay về đoàn làm phim luôn là được, cô bắt lấy một diễn viên làm tài xế cho mình, cũng không biết khi về có bị mắng hay không nữa.

 

Hơn nữa cô cũng có hơi lo lắng cho Phương Hạ, trông cái tên Ngô Nam kia có lòng dạ hơi thâm hiểm nha.

 

Ấn mở vào danh bạ trong điện thoại, cô im lặng lâm vào trầm tư, cô phát hiện ra bản thân mình hình như cũng không có số điện thoại của Trần Vũ.

 

Thở dài.

 

Cô gửi cho Phương Hạ một tin nhắn.

 

[Có thể giúp em xin số điện thoại của Trần Vũ không? Em định lát nữa trở về đoàn làm phim, nhưng mà em không có số liên lạc của anh ta.]

 

Lại bổ sung thêm một tin nhắn nữa.

 

[Là Trần Vũ có diện mạo xấu xấu kia ấy.]

 

Vài giây sau, Phương Hạ đã gửi số điện thoại cho cô, nhân tiện còn gửi thêm một tin: [Trong đoàn làm phim của chúng ta chỉ có một Trần Vũ thôi.]

 

"Chỉ" và "một" là những từ ám chỉ rõ ràng.

 

Nhưng Quý Lan lại không nhìn ra, cô nghĩ, đó là bởi vì chị còn chưa nhìn thấy người còn lại.

 

Cũng không bận lòng, cô gọi vào số điện thoại mà Phương Hạ đưa.

 

Trần Vũ đang dựa vào cửa, hút từng ngụm trà sữa lớn, anh đã nhai được bảy viên trân châu rồi, nhưng Quý Lan vẫn chưa trở về nữa.

 

Ly trà sữa được đóng gói riêng cho cô cũng đã tan hết đá, từ lạnh sang ấm luôn rồi, để lại một vệt nước trên mặt đất.

 

Điện thoại đột nhiên rung rung.

 

Chuyển ly trà sữa từ tay trái sang tay phải, anh bắt máy.

 

"Trần Vũ?" Là giọng của Quý Lan, giọng nói trong veo rõ ràng.

 

Anh vẫn đang nhai nhóp nhép viên trân châu trong miệng, lười lên tiếng nên chỉ mơ hồ đáp lại một chữ: "Ừm."

 

Anh nghĩ, thứ trà sữa này quá ngọt, ngoại trừ bột kem thì chỉ là đường, cũng không biết vì sao các cô gái hiện giờ đều thích uống.

 

Hiển nhiên, anh đã xem Quý Lan thành bé gái không có tiếng nói chung với mình, tựa như người lớn đối diện với mấy đứa con cháu nhà mình vậy. Ngoại trừ có hơi chăm sóc cho cô một chút, thì cũng không có tình cảm gì khác.

 

Chẳng qua...

 

Bé gái luôn cần được dỗ dành và yêu thương.

 

"Anh đến tầng hầm lấy xe đi, tôi giải quyết xong hết chuyện của tôi rồi, về đoàn phim thôi. Trong nhà không có gì cần dọn cả, tôi ở cổng lớn chờ anh nhé?"

 

Quý Lan nói một hơi xong, trán đã toát mồ hôi.

 

Tuy rằng mới tháng sáu nhưng thời tiết đã oi bức, cô cần phải ngồi trong điều hòa gấp.

 

Trần Vũ trả lời một chữ "được" xong cúp máy đi xuống lầu.

 

Lúc đi ngang qua thùng rác, anh thuận tay ném ly trà sữa mình đã uống hơn được một nửa vào thùng rác.

 

Khó uống quá đi.

 

Đi ra vài bước, như suy nghĩ gì đó. Lại dừng lại, nhìn cái ly còn nguyên chưa khui trong tay mình.

 

Quay đầu lại, cầm nó lên bằng một tay, nheo một mắt rồi nhắm chuẩn vào thùng rác ở phía xa rồi ném qua.

 

10 điểm, ngay hồng tâm.

 

Anh đút hai tay vào túi quần, vừa ngân nga một bài hát vừa thong thả bước về phía tầng hầm để xe.

 

____

 

Lái xe từ từ lên hướng lên dốc, anh nhìn thấy Quý Lan từ xa xa, cô mặc một bộ đồ kỳ lạ, làm nổi bật lên làn da trắng ngần của cô.

 

Giống như một sao nữ nào đó vừa mới tiêm thuốc làm trắng da vậy.

 

Anh bấm còi xe ra hiệu, nữ sinh quay đầu lại, trong tay còn cầm hai ly trà sữa, cùng một hiệu với hai ly anh vừa mua kia.

 

Bất đắc dĩ thở dài, anh ra hiệu cho Quý Lan lên xe.

 

"Cô đang mặc đồ theo phong cách gì vậy?" Đôi tay nắm chặt lấy tay lái, gân xanh hơi nổi lên, anh nhìn Quý Lan qua kính chiếu hậu, tò mò hỏi.

 

"Nhặt xác thay người ta." Quý Lan mất tập trung đáp lại: "Uống không?"

 

Cô lấy khăn giấy ra, cẩn thận lau đi những giọt nước tan bên ngoài, đưa một ly cho Trần Vũ: "Có phải diễn viên tụi anh không được ăn nhiều đồ ngọt đúng không? Ly này không có thêm đường nè."

 

Trần Vũ cười cười, một tay cầm lấy ly cô đưa cho, uống hai ngụm rồi để sang một bên, nghiêm túc lái xe.

 

Quý Lan dựa vào cửa sổ, bắt đầu suy nghĩ về những gì Chu Chính nói lúc nãy.

 

Anh ta nói: "Mẹ tôi rất giỏi bơi lội, cho dù có rơi xuống nước thì bà ấy cũng tự mình bơi vào bờ được."

 

Ý anh ta muốn nói là, nếu như cô hỏi anh ta về vấn đề "Nếu như tôi và mẹ anh đồng thời rơi xuống nước thì anh sẽ cứu ai" như vậy thì anh ta sẽ trả lời không một chút do dự là "Cứu em".

 

Nhưng vấn đề là, đây không phải là câu hỏi giữa các cặp nam nữ yêu nhau sao?

 

Cô và Chu Chính, vô cùng trong sạch đấy.

 

Cái quỷ gì!

 

Còn chưa kịp suy nghĩ thêm thì người đàn ông bên cạnh đột nhiên lên tiếng, giọng nói trầm thấp: "Lên nhìn Weibo đi, chị họ cô xin lỗi rồi."

 

"Sao anh biết đó là chị họ của tôi?" Quý Lan tò mò: "Tôi từng nói với anh sao?"

 

Trần Vũ nhìn thẳng về phía trước, không có trả lời. Dáng vẻ như đang tập trung lái xe vậy.

 

Quý Lan cũng không hỏi thêm gì nữa, cô nhắm mắt lại, điều chỉnh góc ngả lưng của ghế rồi ngả người ra sau một cách thoải mái: "Có lẽ là do con người trước khi chết, đều muốn nói những lời thật lòng đấy. Làm quá nhiều chuyện xấu rồi, cho nên phải xin lỗi."

 

Trần Vũ: "Cô không xem video sao?"

 

Quý Lan từ chối: "Không xem, xem rồi tôi sẽ rất buồn."

 

Sau đó bầu không khí trong xe rơi vào tĩnh lặng.

 

Ngay khi Trần Vũ cho rằng cô đã ngủ rồi thì Quý Lan lên tiếng: "Đúng rồi, anh có quen biết Trần Vũ không? Người trùng tên với anh trong đoàn làm phim ấy."