Hệ Thống Biến Tôi Thành Blogger Nổi Tiếng

Chương 30



Editor: Nại Nại

 

"Không có tiền."

 

Cuối cùng anh cũng buông Quý Lan ra, phất vạt áo qua ngồi xuống đất: "Tôi đây là cho em cơ hội đó."

 

Quý Lan vừa định rời đi thì hai cái đùi cứng rắn quay trở lại: "Cơ hội gì?"

 

Đột nhiên cảm thấy không đúng chỗ nào đó, cô khoanh tay trước ngực, cẩn thận đánh giá một lượt rồi thêm một lượt trên người Trần Vũ, cuối cùng dừng lại ở sau lưng anh, chỉ chỉ vào cột sống của anh: "Anh không phải là thụ sao?"

 

"Chú ý lời nói." Trần Vũ đoan chính ngồi đó, sóng lưng thẳng tắp, là dáng ngồi của một bậc đế vương chân chính.

 

Quý Lan nghe thấy bốn chữ quen thuộc, đột nhiên có hơi quen tai.

 

Chú ý lời nói.

 

Hình như Chu Chính cũng đã từng nói.

 

Chảng qua ngay lúc đó phía sau anh ta còn bỏ thêm ba chữ, cô gái nhỏ.

 

"Cô... gái... nhỏ."

 

Bất cứ từ nào trong số đó cũng chỉ là một chữ Hán thông thường, nhưng khi kết hợp lại thì lại lộ ra vài phần cảm giác bất đắc dĩ, có hương vị như cứ mặc cho bản thân mình tùy ý làm nũng vậy.

 

Bầu không khí ám muội chợt tan đi, Trần Vũ lại lên tiếng: "Không phải buổi chiều em nói em cảm thấy em cũng có thể nổi tiếng sao, cho nên tôi cho em cơ hội này."

 

"Tôi cảm thấy tôi cũng có thể nổi tiếng á?" Quý Lan ngu người: "Tôi nói vậy khi nào, làm người cũng cần phải có chứng cứ nha, anh đừng có mà vu oan giá họa."

 

Trần Vũ nhếch mép vốn đã kỳ quái của mình lên, biểu cảm cười như không cười, càng thêm nham hiểm: "Buổi chiều, ở lều trại kia."

 

Quý Lan ngồi thẳng xuống trước mặt anh, chống cằm, lâm vào trầm tư.

 

Buổi chiều, lều trại?

 

Hình như là khi mình có chút không hài lòng với lều trại, nên Trần Vũ âm dương quái khí hỏi cô, trong tưởng tượng như thế nào.

 

Cô trả lời là: "Cẩm y ngọc thực, thiếu nữ xinh tươi."

 

Sau đó, Trần Vũ lại chế giễu, đó là đãi ngộ mà ngôi sao nổi tiếng mới có thể hưởng thụ, miệng cô nhanh hơn não đã phản bác lại một câu: "Không lừa anh chứ tôi cảm thấy tôi cũng có thể nổi tiếng á."

 

Đệch mọe! Clgt?

 

Quý Lan vừa nghĩ vừa bứt cỏ trên đất: "Đó chỉ là do tôi thuận miệng nói thôi!"

 

Nói xong còn dịu dàng ngẩng đầu, mi mắt cong cong nhìn Trần Vũ, chờ mong anh sẽ bỏ qua câu nói đó của mình.

 

"Nhưng mà tôi xem là thật nha." Vẻ mặt Trần Vũ vô tội: "Vừa lúc đạo diễn Vương còn thiếu tôi một ân tình, hơn nữa người vốn dĩ diễn vai hoàng hậu đã bị tôi đuổi đi rồi. Hai ta có duyên, em cũng có tâm, tôi nghĩ thế thì đưa cho em cơ hội này vậy."

 

Trần Vũ nhìn cô gái nhỏ trước mặt, nội tâm bình tĩnh.

 

Lời anh nói có nửa câu là khiêm tốn, có nửa câu là sự thật có nửa câu là khuếch đại.

 

Đúng là Vương Chí An thiếu anh một ân tình, còn là một ân tình lớn nữa, lớn đến mức có thể cho anh tùy ý chọn lựa cho diễn viên cơ hội. Ngô Nam là do anh chọn, Phương Hạ cũng là do anh chọn. Họ đều là những người đã từng nổi hoặc đang flop, nhưng thắng ở chỗ có tiềm lực, có thực lực.

 

Giới giải trí nên đổi người từ lâu, anh muốn sự huy hoàng sự vinh quang của mình được tái diễn ở trên người những người khác.

 

Vốn dĩ, vai diễn hoàng hậu thuộc về Tề Nhụy, diễn xuất của cô ta không tồi, bị đối đầu bị chèn ép suốt hai ba năm cũng chịu đựng được. Trần Vũ nghĩ, vậy cũng nâng đỡ cô ta luôn... đương nhiên, đây là danh nghĩa của Vương Chí An.

 

Chỉ tiếc Tề Nhụy lên xuống thất thường trong giới giải trí bao năm, quá hiểu chuyện. Đôi mắt tinh tường, vừa liếc một cái đã nhìn ra địa vị của anh ở trong đoàn làm phim. Vào đêm hôm qua, giữa đêm hôm khuya khoắc cô ta mặc một bộ váy ngủ màu hồng ren thiếu vải đầy quyến rũ, dụ dỗ bò lên giường anh.

 

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, Trần Vũ thật sự sợ hãi, anh ghét nhất là màu hồng nhạt.

 

Cho nên, Tề Nhụy cút đi.

 

Hoàng hậu không còn, đương nhiên phải có người bổ sung rồi.

 

Mà trong bộ phim vai diễn không quan trọng nhưng lại có thể khiến người diễn vai đó nổi tiếng được chút đỉnh, ai cũng muốn.

 

Chiều nay, khi anh trang điểm xong thì nhìn thấy Quý Lan ở ngoài cửa thành, trong lòng lập tức có quyết định.

 

Sạch sẽ, đi cùng với Phương Hạ, vừa thấy là biết người ở ngoài ngành.

 

Cho nên, gần quan được ban lộc.

 

... Quý Lan, lên mặt trăng trước đã.

 

Nhưng để phòng ngừa ngoài ý muốn, anh vẫn õng ẹo làm dáng ra vẻ khoa trương, diễn vai thái giám từ trong phim ra tới ngoài đời. Chỉnh giọng nói, xoắn thân thể, hành vi hết sức ghê tởm chỉ vì muốn đánh mất tính khả năng Quý Lan sẽ bò lên giường mình.

 

Thay vì đối phó với những quy tắt bất thành văn, anh càng hy vọng nửa đêm có thể ngủ an ổn được một giấc hơn.

 

Dù sao còn không phải chỉ là một vai diễn thái giám thôi sao, anh không sợ gì cả.

 

Đáng tiếc, quý nhân hay quên chuyện, Trần Vũ đã quên ngay lúc đó bản thân có khuôn mặt như thế nào.

 

Quý Lan có thể coi trọng anh ư?

 

Không thể nào.

 

"Làm người cần phải nói đạo lý nha, mọi người như bèo nước gặp nhau, vì sao không thể..." Quý Lan bình tĩnh suy nghĩ, cảm thấy bản thân có lẽ còn có thể cứu vớt được một chút.

 

"Vì sao không thể ngồi xuống đánh nhau một trận?" Trần Vũ tiếp lời cô nói.

 

Quý Lan: "..."

 

"Bây giờ chúng ta đang ngồi nè?" Thấy cô không phản ứng, Trần Vũ lại dịu dàng tiếp tục nói: "Chỉ cần tôi có thể, chỉ cần em muốn, như vậy..."

 

Hướng dẫn từng bước, quần áo nửa lộ nửa kín.

 

Quý Lan không đợi anh nói xong đã cắt ngang: "Bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác, còn blah blah nữa tôi đánh chết anh!"

 

____

 

Bên kia, đạo diễn đang quay cảnh đêm.

 

Ngô Nam và Phương Hạ nửa đường vào đoàn diễn hai vai phụ, rảnh đến nhàm chán, đi dạo khắp nơi.

 

Từ hoa đăng bên này nhìn đến con đường nước bên kia.

 

Từ những lời bàn tán trong giới cho đến những vụ bê bối trong hậu trường.

 

Cuối cùng, thật sự không còn cảm thấy hứng thú nữa, Phương Hạ chọn một chủ đề mà hai người đều biết để nói.

 

"Vị thái giám chiều nay trông bi3n thái ghê." Giọng điệu cao quý lạnh lùng, ánh mắt nhìn thẳng cất tiếng.

 

"Thái giám gì?" Ngô Nam nhìn sườn mặt và lông xù xù trên đỉnh đầu của cô ấy, có hơi mất tập trung.

 

"Là cái người..." Rõ ràng vừa mới gặp lúc chiều mà, lúc ấy khoảng cách của Ngô Nam và anh cũng gần như vậy, tại sao đột nhiên lại quên rồi?

 

Phương Hạ có hơi khó hiểu, nhưng nhất thời không tìm ra từ thích hợp để hình dung Trần Vũ, nhíu mày nghiêng đầu nhìn Ngô Nam.

 

Bốn mắt chạm nhau, liếc mắt đưa tình, chênh lệch chiều cao hoàn hảo.

 

Trên cằm Ngô Nam có một ít râu, đôi mắt phượng dài nhìn mình chăm chú, Phương Hạ cảm thấy hình như mình sắp rơi vào trong ánh mắt đó rồi.

 

Nhưng mà bản thân Ngô Nam thì không hề chăm chú một chút nào, anh ta đang mất tập trung.

 

Thái giám?

 

Còn bi3n thái?

 

Ai vậy?

 

Đoàn phim có thái giám bi3n thái à?

 

Sao anh ta lại không biết?

 

___

 

Wow, thái giám là ai, online chờ, rất gấp!

 

Với vẻ mặt có hơi ngu dại, anh ta vừa vắt hết óc nhớ lại, cuối cùng cũng có đáp án.

 

"Cô nói Trần Vũ hả?" Ngô Nam phản ứng lại.

 

"Trần Vũ?" Phương Hạ cẩn thận tìm tòi cái tên này trong trí nhớ, rất quen thuộc, là tiền bối trong giới. Hồi sáng cô ấy vừa mới chia sẻ bài đăng trên Weibo của Trần Vũ, nội dung là thông báo chính thức và poster của đoàn phim.

 

Nhưng mà Trần Vũ trong ấn tượng, rõ ràng... rõ ràng là diện mạo rất anh tuấn rất men mà...

 

Hơn nữa ảnh tạo hình trong phim của anh cũng toát lên vẻ vương giả nữa.

 

Khi ở nơi riêng tư, thậm chí còn nghe nói tính cách của anh càng cứng rắn hơn vẻ bề ngoài nữa.

 

Trước kia đối xử thô bạo cứng rắn với các loại đạo diễn khác, chuyện đó còn gây xôn xao dư luận không nhỏ nữa.

 

Ngoài ra người ta còn đồn đại trong giới rằng anh có ba điều "Không".

 

Không xã giao.

 

Không đóng vai tạp nham.

 

Không sử dụng quy tắc ngầm.

 

Tóm lại, anh đang ở đội tuổi của tiểu thịt tươi nhưng lại có tác phong của diễn viên gạo cội.

 

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không hề phù hợp với tên thái giám kia.

 

"Trần Vũ đâu phải vậy đâu... cùng tên hả?" Phương Hạ do dự lên tiếng.

 

"Không, là anh ta. Chỉ là do makeup đặc biệt mà thôi, cô cũng biết dây là một bộ phim giả tưởng đấy, yêu ma quỷ quái, yêu tinh lum la, đủ thứ hỗn tạp." Đi ngang qua một gian hàng nho nhỏ, Ngô Nam mua hai xiên kẹo làm bằng đường, đưa cho Phương Hạ một xiên: "Trần Vũ đã từng diễn rất nhiều thể loại nhân vật rồi, lần này cũng chỉ là hơi đột phá giới hạn một chút thôi."

 

"..."

 

Phương Hạ hạn hán lời: "Vậy tại sao buổi chiều anh ta... ẻo lả thế?"

 

"Ẻo lả?"

 

Đến phiên Ngô Nam ngu người, từ ẻo lả này có lẽ không mang nghĩa gì tốt đẹp lắm: "Anh ta ẻo lả bao giờ đâu, tuy rằng nhân vật này có hơi xấu nhưng vẫn rất men mà."

 

Nghĩ đến dáng vẻ nổi giận như giông bão của Trần Vũ ngày hôm qua, Ngô Nam yên lặng gật đầu.

 

Ừm, tuyệt đối không hề ẻo lả.

 

Bầu không khí lại trầm mặc.

 

Phương Hạ chỉ có thể cúi đầu chơi điện thoại, load trang chủ của Weibo lại một lần, vừa lúc lướt qua bài viết của Quý Lan.

 

Thuận tay bấm vào phần bình luận, phía dưới đều là những từ ngữ lăng mạ.

 

[Đồ giết người, đi chết đi! [tức giận] [tức giận] [tức giận].]

 

[Bộ mày không cắn rứt lương tâm ư?]

 

[Xin hãy yên nghỉ, Kiến Quốc [ngọn nến] [ngọn nến] [ngọn nến], Quý Lan cô là tên giết người!]

 

[Ba mạng người đều chết trong tay cô, buổi tối khi cô ngủ bộ cô không cảm thấy gì trong bóng tối hay sao?]

 

[Tôi thấy thương cho người đàn ông ngã từ tòa nhà xuống kia, 'Kiến Quốc', đáng tiếc là cuộc đời của đất nước chứ không phải là cuộc đời của ông ấy, cuối cùng cũng không thể nào 'kiến quốc' lại lần nữa. Xin hãy yên nghỉ [ngọn nến] [ngọn nến] [ngọn nến].]

 

[Đã tìm thấy thông tin rồi, tên của blogger là Quý Lan, số thẻ căn cức của cô ta là xxx, số điện thoại là xxx, địa chỉ ở xxx, mọi người đến ngay đi, tôi xoa eo chống nạnh thở d ốc đã.]

 

Phương Hạ trợn mắt há hốc mồm.

 

Lại... xảy ra chuyện gì đó...

 

___

 

Ở bên này, Quý Lan đang vô cùng bất lực.

 

Nếu thời gian có thể quay ngược lại mười phút trước, cô nhất định sẽ không lựa chọn con đường khiêu khích quyền uy của Trần Vũ.

 

Đã nếm thử thì đương nhiên là khác bọt!

 

"Đại lão, dừng tay!" Quý Lan kêu r3n.

 

Trần Vũ cảm thấy cô gái nhỏ vô pháp vô thiên trước mặt cần phải được dạy dỗ lại một chút.

 

Nhưng mà rõ ràng đánh người là không đúng, hơn nữa trông Quý Lan cũng chỉ khoảng mười mấy tuổi, vẫn còn là một cô học sinh nhỏ ngây thơ thuần khiết, anh cũng không ra tay được.

 

Cho nên, cách dạy dỗ tốt nhất chính là...

 

Cù lét.

 

Bởi vậy, khoảnh khắc tiếp theo khi Quý Lan lao vào tấn công anh, anh lập tức dùng một tay giữ chặt hai tay của Quý Lan ra sau lưng.

 

Quý Lan mất đi sự cân bằng của cơ thể, ngã gục xuống trước ngực anh, trán bị nhốt ở trên cơ ngực rắn chắc đó.

 

Tiếp theo, phân đoạn những gì xảy ra sau đó vô cùng vô nhân đạo và tàn bạo.

 

Trần Vũ duỗi móng vuốt ma quỷ của mình lên bên sườn eo của Quý Lan, vô cùng có tiết tấu đúng nhịp điệu cào vài cái, cảm nhận được cô gái nhỏ trong lòng mình run rẩy, anh rất hài lòng. Tiếp tục cào trái cào phải, Quý Lan run rẩy ngã tới nhào lui, nghiêng trái nghiêng phải, thậm chí còn xém rơi nước mắt.

 

Cho nên chỉ có thể lên tiếng xin tha.

 

"Đại lão, dừng tay!"

 

Quả nhiên, chiêu này rất có tác dụng.

 

Thấy cũng đã hòm hòm rồi, anh mới thảnh thơi ung dung lên tiếng: "Em còn có gì muốn nói sao?"

 

Quý Lan chảy giọt nước mắt hối hận xuống: "Cơ ngực của anh làm tôi đau."