Hệ Thống Biến Tôi Thành Blogger Nổi Tiếng

Chương 27



Editor: Nại Nại

 

Đột nhiên Quý Lan có cảm giác vô lực sâu sắc.

 

Tạm thời không nói đến hệ thống nhà người ta sẽ mở bàn tay vàng cho ký chủ, nhưng tốt xấu gì cũng sẽ không kéo chân sau.

 

Còn cô thì sao?

 

Kể từ khi trọng sinh đến giờ, ngoại trừ đưa tiền thì chưa từng gặp được chuyện gì tốt. Hơn nữa ngay cả số tiền này cũng là do cô chủ động đòi, nếu không thì cái miệng rộng kia của Cẩu Đản dám chắc mấy ngày ăn đến độ còn cái nịt.

 

Một ngày ba bữa cơm, đút gì ăn đó, ăn gì cũng không đủ.

 

Quý Lan sâu kín thở dài một hơi, còn chưa kịp đọc bình luận phía dưới đã bị giáo viên chủ nhiệm điểm danh.

 

"Quý Lan, trò đang làm gì đó?" Trên bục giảng, giáo viên chủ nhiệm đã nói được vài phút rồi, cũng đá ngó Quý Lan hết ba lần, cô vẫn cúi đầu chơi điện thoại miết: "Tôi vẫn nói câu nói cũ, không muốn nghe thì cút."

 

Đột nhiên nghĩ đến kỳ thi đại học cũng đã kết thúc rồi, giáo viên chủ nhiệm lại bổ sung: "Loại học sinh như trò tôi thấy nhiều rồi! Cho rằng sống dựa vào tiền dành dụm, trước khi thi đại học thì ôn tập mấy ngày là có thể dẫm phân chó có được vận may hả, để trò đậu Thanh Hoa Bắc Đại à??"

 

"Tuyệt đối không có khả năng!" Giáo viên chủ nhiệm nâng kính của mình lên, đoan chính đứng ở trên bục giảng, quai hàm căng chặt, quét tầm nhìn sang mấy học sinh còn lại: "Không tin thì các trò xem thử nhìn xem lần này Quý Lan có thể thi được bao nhiêu điểm, nhìn xem trò ấy không nghe lời tôi nói thì có thể đậu được trường đại học gì! Bây giờ tôi đang giảng dạy cho các trò cách điền hồ sơ nguyện vọng như thế nào, cách chọn chuyên ngành nào để có thể tối đa được số điểm đã có. Đây là kinh nghiệm mà tôi đã tích lũy được qua nhiều thập kỷ làm nghề giáo của tôi, thế mà trò ấy còn không thèm nghe, đây là thái độ của một học sinh nên có sao?"

 

Thành tích trong ba năm cấp 3 của Quý Lan lúc nào cũng không ổn định. Y như tàu lượn siêu tốc lượn lên lượn xuống, trong top 10 đứng đầu từ dưới đếm lên cùng với từ trên đếm xuống, mỗi lần vừa mới khen thưởng cô xong thì cô bắt đầu thay đổi nhanh chóng, y như tự tát vào mặt mình vậy.

 

Thành tích trước khi thi đại học càng tuột dốc không phanh, phá vỡ mức thấp nhất trong lịch sử.

 

Giáo viên chủ nhiệm càng nghĩ càng tức giận, trực tiếp đi đến bên cạnh cô, cầm lấy điện thoại cô đang cầm lên xem xét cẩn thận: "Quý Lan này, điện thoại có gì đẹp, nếu như trò dùng năng lượng chơi điện thoại vào trong học tập thì đã sớm thi vào một trường đại học tốt rồi!"

 

"Muốn tiền không có tiền, muốn thành tích không có thành tích, để tôi xem sau này trò có thể làm sao!" Giáo viên chủ nhiệm kết luận một câu như vậy.

 

Khiến cả lớp cười vang.

 

Kiếp trước, kiếp này, có một số việc mặc kệ có xảy ra bao nhiêu lần thì sẽ luôn quay theo cùng một quỹ đạo nha.

 

Quý Lan yên lặng lấy điện thoại về, ném vào trong hộc bàn, sau đó hai tay nghiêm túc đặt trên bàn, vẻ mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào giáo viên chủ nhiệm đang dần đi xa kia, bắt đầu mất tập trung.

 

Đây là một trường trung học không tốt cũng chả xấu.

 

Hiệu trưởng thì tham vọng, năng lực của giáo viên thì kém cõi, áp dụng một hình thức giảng dạy bán khép kín như quản lý quân sự. Ngoài việc học tập, mỗi ngày đều phải thức dậy vào 6 giờ sáng để chạy bộ, buổi tối tự học đến gần nửa đêm, ngày thi tuần thi tháng thi đều không hề dừng lại, ngày qua ngày bọn học sinh phải giải đề lặp đi lặp lại các đề thi của các tỉnh khác nhau, cứ huấn luyện nghiêm khắc như thế nên tỷ lệ đậu đại học vào trường đại học loại 2 cũng được hơn phân nửa trường học, hơn nữa mỗi năm thỉnh thoảng còn có một số học sinh đạt được thành tích cao ngất nữa, những phụ huynh không được giàu có muốn con em mình thành rồng nên lựa chọn tốt nhất là đưa con em mình vào trường.

 

Còn vì sao Quý Lan lại học ở đây?

 

Bởi vì học phí rất rẻ.

 

Thở dài, cô lại bắt đầu nhớ lại cuộc sống cấp 3 khốn khổ của mình, có một số việc nha, phải quay lại rồi mới biết quý trọng.

 

So với việc cải thiện điểm số, ở cấp 3 cô càng quan tâm đ ến việc làm sao để mình không bị cô đơn.

 

Nghĩ đến đây, ánh mắt Quý Lan nhìn về phía trước bên phải, chỗ ngồi của Đàm Hoan.

 

Trống không.

 

Từ khi có ký ức đến giờ, cô đã sống ở vùng nông thôn cùng với ông bà ngoại của mình.

 

Bố mẹ cô đã qua đời từ lâu, nhưng đứa bé còn nhỏ gào khóc đòi ăn cần phải có người chăm sóc.

 

Ông bà ngoại là bố mẹ của cô, hai ông bà lão nhận lấy trách nhiệm đáng lý ra là trách nhiệm của con gái của họ.

 

Ở cái tuổi cần được phụng dưỡng thì phải chăm sóc cho từng miếng ăn giấc ngủ cho Quý Lan, lao tâm lao lực.

 

Cho nên trong tuổi thơ của Quý Lan, là những màu xanh của hành lá và làn da nhăn dúm của ông bà.

 

Sau đó, không biết bắt đầu từ khi nào, ông ngoại bắt đầu phàn nàn về chứng đau bụng.

 

Mới đầu, ông ngoại chỉ thỉnh thoảng dừng công việc đồng án lại, xắn quần lên ngồi xuống ngay tại chỗ, bật lửa hút vài ngụm thuốc lá. Ông ngoại ngắm nhìn bầu trời trong xanh, ông nghĩ nếu mình có thể bay lượn thảnh thơi tự do như chim, thì tốt rồi.

 

Dần dần, cho đến khi ông ngoại đau đến độ ngồi không yên, trên bàn ăn, trán ông lấm tấm mồ hôi to như hạt châu, bà ngoại muốn để ông đi bệnh viện, nhưng ông lại kéo chiếc hộp nhỏ ngăn tủ trong căn phòng của ông ra, nhìn những tờ tiền nhàu nát bên trong, ông khẽ cắn môi: "Thôi! Chịu đựng tí là qua ngay ấy mà, cũng không phải chuyện lớn lao gì, những năm tháng bị đưa đi làm việc còn đau hơn này nhiều!"

 

Cuối cùng, ông đau đến mức không nói nên lời, ăn uống càng ngày càng ít đi, cả người gầy sọp xuống, càng ngày càng teo tóp y như cành cây khô, chỉ con da bọc xương. Cuối cùng bà ngoại sợ hãi nhờ cậu đưa ông đến bệnh viện trên huyện. Bác sĩ kiểm tra, cuối cùng xua tay kết luận là 'ung thư thực tràng', cuối cùng còn đưa ra một câu 'không còn hy vọng gì nữa, đưa ông về nhà chờ chết đi'.

 

Bà ngoại và cậu nghe lời mua thuốc giảm đau, lại đưa ông ngoại trở về nhà.

 

Không vui không buồn.

 

Giống như cái chết là một chuyện tất yếu khi con người già đi.

 

Không cần cứu, không cần cứu, tự sinh tự diệt là được.

 

Sau đó, nhìn thấy tình hình nhà bà ngoại càng ngày càng căng thẳng, Quý Lan cũng không giúp được gì, chỉ có thể đến ở nhờ nhà dì.

 

Trước khi rời khỏi nhà, cô nhìn thấy ông ngoại đang nằm trong căn phòng tối tăm hút thuốc.

 

Ánh sáng chập chờn từ điếu thuốc, sương khói ít ỏi, tử khí trầm trầm.

 

Thật vất vả mới đến thành phố, ai biết được nhà dì vẫn là nhà dì đó, nhưng chỉ có một nhà ba người khác ở rồi.

 

Dượng ly hôn rồi kết hôn với người mới, chị họ cũng lớn lên thanh lịch duyên dáng, chỉ có cô, mộc mạc giản dị, không hợp nhau.

 

Dì mới nói: "Kiếm tiền trong thành phố lớn rất khó khăn, tuy rằng dì của cháu không còn nữa, nhưng vẫn còn dượng của cháu ở đây, một nhà ba người bọn dì coi như làm chuyện tốt, cưu mang cháu."

 

Còn chưa đợi cô kịp vui vẻ, thì mụ lại bổ sung: "Nhưng mà cũng không phải cưu mang cháu không công như vậy được, học phí tự mình đóng, mỗi tháng còn phải nộp tiền cơm cho bọn dì nữa nha."

 

Ngay lúc đó Quý Lan chỉ biết gật đầu, một người quá cô đơn, có một mái nhà còn hơn là không có.

 

Sau đó, cuộc sống cấp 3 bắt đầu.

 

Tính tình cô hướng nội trời sinh, vì để hòa nhập vào những người bạn, không gian nhỏ hẹp không hợp với mình kia, cô chỉ có thể cố gắng nở nụ cười tươi, trở thành một nhân vật bị cười nhạo trong nhóm năm người ấy.

 

Cô chỉ muốn đổi lấy ánh mắt ngắn ngủi của người khác, giành lấy chút 'cảm giác tập thể' như thế nào một chút thôi.

 

Quý Lan cười cười.

 

Thật ra nghĩ như vậy, cô đối với Đàm Hoan cũng không có tình cảm bạn bè gì nhiều.

 

Chẳng qua chỉ là chia sẻ ba bữa ăn cùng với làm bạn trong hoạt động tập thể mà thôi, là do kiếp trước cô quá cô đơn.

 

Từ đầu đến cuối, là do vấn đề ở tính cách của cô.

 

"Nói trò vài câu thôi mà trò đã khóc rồi, làm gì đấy?" Giáo viên chủ nhiệm lại ngó đến Quý Lan, thấy cô nước mắt lưng tròng, bà ta không kiên nhẫn chuyển đề tài: "Hôm nay tôi ước tính điểm thi, loại một có ít nhất khoảng 340 điểm..."

 

Chạng vạng, cô mơ màng hồ đồ ngồi ngây ngốc ở đó cho đến khi kết thúc, ra khỏi trường học.

 

Vừa mới về đến nhà, Cẩu Đản đã chạy đến lải nhải không ngừng.

 

"Bọn họ đều nói đầu của Nhị Nha khá lớn, cho nên thoạt nhìn ta mới là vợ nhỏ!"

 

"Nhưng mà tên Nhị Nha này là họ của ta mà, ta gọi là Nhị Tam Tam (233), nó là Nhị Nha, vợ phải theo họ chồng chứ!"

 

"Quý Lan Quý Lan, cô đi nói với bọn họ đi, ta mới là công!"

 

"Cô nhanh lên!"

 

"Nói đủ chưa?" Đột nhiên Quý Lan bực bội vô cùng, ném điện thoại xuống chân Cẩu Đản.

 

Chim nhỏ ngơ ngác lui về sau hai bước, ngẩng dầu nhỏ lên.

 

"Mi rất vui hả?" Quý Lan ngơ ngác nhìn điện thoại mình ném xuống đất bị văng pin ra kia, một lát sau, tầm mắt trống rỗng lại chuyển đến trên người chim nhỏ.

 

Một người một chim, bốn mắt nhìn nhau, không nói tiếng nào.

 

Quý Lan xoay người đi vào phòng.

 

Chim nhỏ phía sau mờ mịt nhảy vài bước: "Xin lỗi nha."

 

Trong phòng, Quý Lan đăng nhập Weibo bằng laptop.

 

Bình luận phía dưới chỉ có một kiểu.

 

Ngoại trừ khen chim đáng yêu thì chính là các bình luận học theo cách nói bị cấn bàn phím của con chim kia.

 

Thậm chí còn có bình luận khen Cẩu Đản thành tinh.

 

Trái tim treo lơ lửng của Quý Lan cuối cùng cũng hạ xuống, cho nên giang cư mận ăn dưa đều thật sự tin tưởng chuyện chim thành tinh rồi á?

 

Thật sự cô rất sốt ruột, hơn nữa cảm xúc đột nhiên khác thường, vừa mới hung dữ với Cẩu Đản xong, nên đi nói câu xin lỗi rồi.

 

Cô đóng laptop lại, đứng dậy nhìn thấy vết đỏ quen thuộc trên ghế.

 

Quý Lan nghĩ, có lẽ cô biết vì sao mình lại khác thường như vậy rồi.

 

Cầm lấy đồ dùng, Quý Lan vừa mới mở cửa đã nhìn thấy Nhị Nha và Cẩu Đản đứng song song với nhau.

 

Cẩu Đản cúi đầu, ba cộng lông trên mông mềm mại gục xuống. Nhị Nha ở một bên ngẩng đầu, hơi giật mình vỗ cánh. Quý Lan nhìn Cẩu Đản co rúm lại còn chưa kịp mở miệng nói lời xin lỗi, thì giọng nói trong trẻo mềm mại của Nhị Nha đã vang lên: "Xin lỗi nha."

 

Khác hoàn toàn với giọng nói của Cẩu Đản, như trời với đất.

 

Đột nhiên Quý Lan có cảm giác con gái nhà mình đã lớn, nhìn quả cầu vàng shit chột dạ kia, cô cười cười, ngồi xổm xuống sờ sờ nó.

 

___

 

Ngày hôm sau, Quý Lan gửi tin nhắn cho Chu Chính báo thời gian hẹn gặp riêng với Dương Đan Di xong thì bản thân bắt đầu những ngày tháng ăn no chờ chết, chơi game khoe chim.

 

Vài ngày sau đó, sau khi dạy Nhị Nha nói vài câu tiếng người, Phương Hạ gửi tin nhắn đến, đến lúc vào đoàn rồi.

 

Quý Lan vốn đang định cho Cẩu Đản biến thành tatoo đi với mình, nhưng nhìn tình cảm càng ngày càng thăng hoa của hai con chim, suốt ngày hi hi ha ha thì dẹp ý định đó luôn.

 

Cuối cùng dặn dò thêm một lần đừng có mà tùy tiện đăng bài lên Weibo thì Quý Lan dọn hành lý xong ra khỏi cửa.

 

Đã sống cả hai kiếp rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô đến đoàn làm phim.

 

Xuống xe, nhìn bốn chữ cái to "Ảnh Thị Cơ Địa"* như chim bay ong múa trên tòa nhà kia, Quý Lan còn chưa kịp kích động thì đã bị một đòn đánh trúng - không có chỗ ở nào được sắp xếp cho nghệ sĩ nhỏ tuyến 18 ở đây cả.

 

Càng đừng nói đến những người như cô đến đây để làm chuyên viên trang điểm cho nghê sĩ tuyến 18 ấy.

 

Thấy Phương Hạ định rút thẻ đi vào, Quý Lan nhanh chóng cản lại, dựa theo những gì cô đã nghiên cứu được mấy ngày hôm nay, đạo diễn Vương thích một người siêng năng cần cù, chăm chỉ chịu được khổ cực. Người như Phương Hạ có khí chất của con nhà giàu, có khả năng vừa mới xuất hiện trên sân khấu đã phải lãnh cơm hộp.

 

Hai người đang ngồi xổm ở cửa thành đếm từng con kiến một, thì ánh mặt trời ở trước mặt Quý Lan đột nhiên mất đi.

 

Ngẩng đầu, một khuôn mặt... thật sự... như là một tác phẩm được điêu khắc từ thời La Mã cổ đại, đôi mắt là đôi mắt, chiếc mũi là chiếc mũi, vừa thấy là biết đã từng dao kéo.

 

(*Ảnh thị cơ địa: 影视基地 cơ sở Điện ảnh và Truyền hình Trung Quốc(Huairou) giống với Hoành Đi3m.)