Hệ Thống Biến Tôi Thành Blogger Nổi Tiếng

Chương 17



Editor: Nại Nại

 

Ngày hôm sau Quý Lan bị móng vuốt đập tỉnh.

 

Không biết Cẩu Đản đã ngủ tới trên đầu mình từ khi nào, trợn trắng mắt nằm xải lai ở đó, đôi cánh kia như thể không phải là của bản thân nó, bẹo hình bẹo dạng gục xuống, chỉ có cái bụng phập phồng lên xuống cùng tiếng ngáy khò khò vang ầm trời mới ám chỉ rằng nó còn thở.

 

Quý Lan: "..." Không hổ là giống loài ngoài hành tinh. Cơ thể bé bé năng lượng to to!

 

Lười để ý đến nó, Quý Lan hất Cẩu Đản sang môt bên, cầm lấy điện thoại mở lên, quả nhiên có ba cuộc gọi nhỡ.

 

13812345678

 

Đều là do Chu Chính gọi đến.

 

Suy nghĩ một hồi, Quý Lan tằng hắng giọng nói gọi lại, chỉ một giây sau đối phương đã bắt máy.

 

"Đại luật sư Chu, nhớ tôi vậy sao?" Quý Lan trêu chọc hỏi. Dù sao thì ở nơi làm việc, chuông điện thoại vang lên khoảng ba lần mới bắt máy mới là lựa chọn tốt nhất. Quá nhanh có vẻ nóng nảy, quá chậm có vẻ không lễ phép. Hơn nữa để có thể bảo đảm việc không phải gọi nhầm thì có thể làm cho người gọi điện thoại có thêm một chút thời gian để sắp xếp lời nói và kiểm tra.

 

Nhưng lần này anh ta bắt máy nhanh như vậy, hiển nhiên là nóng ruột.

 

"Đúng vậy, một ngày không gặp như cách ba thu, tôi nhớ cô muốn chết." Tuy rằng Chu Chính ở đầu dây bên kia đã nổi da gà rớt đầy đất, nhưng mặt vẫn không đổi sắc mà trả lời lại một câu thấy ớn.

 

Tối hôm qua sau khi tra xong tư liệu, anh ta ngồi trong văn phòng mà như ngồi trên đống lửa hết cả một buổi sáng, nhưng mặc kệ có gọi điện như thế nào thì Quý Lan cũng không bắt máy. Trong cuộc hợp buổi sáng lão Trương còn hỏi anh ta có phải bị trĩ không nữa, bây giờ thật vất vả mới chờ được điện thoại, thì sao có thể không lập tức bắt máy được.

 

"Cô Quý, cô đúng là củ khoai lang nóng phỏng tay đấy." Anh ta cười khổ tiếp tục nói.

 

Chuyện của Quý Lan tối hôm qua anh ta đã xử lý được sơ sơ rồi, bây giờ bất kể một phương tiện truyền thông nào trong thành phố W cũng đang nhìn chằm chằm vào cô như hổ rình mồi. Gian lận trong kỳ thi tuyển sinh đại học, bố nuôi cưỡng gian, chỉ cần lấy một chuyện nào trong đó để lên bài PR đều sẽ là một tin tức nổ mạnh đấy.

 

"Cảm ơn đã khen ngợi, bằng không tôi cũng sẽ không tìm anh." Quý Lan cũng không phản bác: "Nói một chút đi, anh lên kế hoạch đến đâu rồi?"

 

Chu Chính hơi sửng sốt, không ngờ cô lại trực tiếp đến vậy, cho nên anh ta cũng đi thẳng vào vấn đề luôn: "Đầu tiên, cô tìm tôi là vì muốn khởi tố bố nuôi của cô cưỡng gian không thành."

 

"Không phải." Quý Lan cắt ngang lời anh ta: "Không phải bố nuôi, là dượng."

 

"Ok, dượng." Chu Chính nới lỏng cà vạt, thầm nghĩ truyền thông cũng không đáng tin chút nào. Anh ta tiếp tục nói: "Cá nhân tôi, là tuyệt đối, tuyệt đối tin tưởng vào tính xác thực trong mỗi một chữ mà cô nói, dù sao thì không có bất cứ nữ sinh nào sẽ lấy chuyện này ra nói giỡn."

 

Quý Lan vừa nghe vừa mở máy tính lên, vào trong email.

 

"Cô phải biết rằng ai làm chủ cũng phải cung cấp chứng cứ, bọn tôi cần chứng cứ." Anh ta tạm dừng lại: "Nhưng mà định nghĩa về chứng cứ đó rất mơ hồ, nếu chứng cứ không đủ mạnh thì..."

 

Còn chưa nói xong, đã bị Quý Lan cắt ngang: "Luật sư Chu, tôi đã gửi chứng cứ vào email cho anh rồi đó."

 

"Hả?" Chu Chinh sững sờ, nhanh chóng mở hộp thư ra.

 

Trong hộp thư có năm email mới gửi đến chưa đọc, thời gian là ngay bây giờ: "Đây là..."

 

Anh ta khó hiểu mở ra, ngay sau đó lập tức khen ngợi: "Quý Lan à Quý Lan, cô thật là..."

 

"Tôi thật là thông minh."

 

Quý Lan tự luyến nói tiếp câu của anh ta, giọng điệu không sợn sóng nhẹ nhàng nói: "Bây giờ anh có nắm chắc không?"

 

"Nếu như thua kiện tôi sẽ chặt đầu xuống cho cô chơi đá bóng luôn." Chu Chính thở dài: "Tiếp theo, là chuyện về gian lận trong kỳ thi đại học, tôi cảm thấy chắc là trùng hợp. Nhưng mà cùng ngày đó cô đánh dượng ở trước cửa trường thi đại học, cũng trùng hợp quá rồi nhỉ?"

 

Quý Lan cười cười: "Anh có thể hiểu là đang tạo đà đi, thuận tiện tôi còn làm chuyện thứ ba nữa."

 

"Hả?" Chu Chính buột miệng thốt ra, anh ta tăng ca cả đêm cũng không tra ra chuyện thứ ba là gì nha.

 

"Top 1 hot search Weibo lúc trước về chuyện makeup tàn nhang, cũng là tôi." Quý Lan chu chu môi, khép laptop lại chọt chọt bụng mềm của Cẩu Đản: "Phía dưới phần bình luận Weibo của tôi toàn là tiếng mắng chửi không đấy."

 

"...."

 

"Cô Quý, cô không gia nhập công ty để lăng xê bản thân thì thật đáng tiếc." Đột nhiên Chu Chính nghĩ đến gì đó: "Tôi còn một vấn đề cuối cùng."

 

Quý Lan: "Nói đi."

 

"Vì sao nhất định phải yêu cầu mức hình phạt vậy?"

 

"Xã hội này yêu cầu về nữ giới rất bất công, tôi nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi tại sao rõ ràng là nam giới không quản nổi nửa th ân dưới của mình gây ra hành vi phạm pháp, nhưng vì sao người chịu thiệt hại vì đã bị cưỡng gian, rồi phải chịu tổn thương đến tận hai lần lại là nữ giới. Việc đầu tiên mà mọi người làm đều là lên án cô gái đó, bảo cô gái đó phải tự kiểm điểm lại bản thân xem có phải ăn mặc quá lộ liễu hay là nói năng không đúng phẩm giá hay không, nhưng lại đối xử vô cùng khoan dung đối với cái người khởi xướng làm ra mọi chuyện kia, điều đó không hợp lý chút nào cả." Quý Lan nghiêm túc nói thêm: "Nếu như cô gái đó sợ phải đứng ra vậy thì để tôi."

 

Hai người hẹn thời gian gặp nhau, sau khi cúp máy, Quý Lan mở Weibo ra, thuận tiện còn bế Cẩu Đản lên bắt đầu vuốt lông nó.

 

Cô vừa đăng nhập vào QQ trên điện thoại, sau đó nhấp vào ô tìm kiếm nhập dãy số mà cô nhớ kỹ trong lòng.

 

Bấm vào "đăng ký tham gia nhóm" và ghi chú mình lớp 12/3, không đến ba giây sau quản trị viên đã duyệt cho cô vào nhóm.

 

Vốn dĩ cô muốn thay đổi phần ghi chú thuận tiện giới thiệu bản thân một chút, nhưng Quý Lan chợt phát hiện trong nhóm trò chuyện đến khí thế bừng bừng, không có ai phát hiện ra có người mới vào nhóm

 

[Tôn Kiện: [Papa] con trai của A Thần tới xoa xoa →. →]

 

[Thần Thần Thần: Cút, xoa [con chim] đi, thi rớt đại học là mẹ tao không cho tao chạm vào máy tính!]

 

[Sử Sách: A Thần lại khoe khoang rồi, cậu mà thi rớt sao được. Cho cậu 30 giây, online đưa da đây.]

 

[Thần Thần Thần: Đến liền!]

 

....

 

[Đặng Lỗi: Mọi người stop! Chúng ta hẹn thời gian và địa điểm cho buổi liên hoan đi, còn có một lần cuối cùng hà, cho dù kết quả thi ra sao thì hy vọng mọi người đều có thể đến. [đáng yêu ] [đáng yêu] [đáng yêu].]

 

[Trình Giai Di: Cơm gà rán ở căng tin trường học đi!]

 

[Đặng Lỗi: ... Không phải, chúng ta chuyển qua thứ chanh sả hơn được không? [khinh bỉ] [khinh bỉ] [khinh bỉ].]

 

[Diêu Dao: đến Trạng Nguyên Quán đi, đi ngang qua đường Quảng Thạch một chút, cách trường chúng ta gần lắm, tên nghe cũng hay nữa, trước khi có kết quả mọi người tụ tập liên hoan một bữa, nói không chừng nhân phẩm của chúng ta bùng nổ nữa đó!!]

 

[Vương Lôi: Không nên mê tín dị đoan nha...]

 

[Tôn Kiện: Thần tán thành. Thần tán thành. Thần tán thành.]

 

[Trương Giai: Thần tán thành.]

 

...

 

Quý Lan cười cười, Trạng Nguyên Quán, tên hay. Cô vừa định góp vui chen thêm một câu 'thần tán thành' thì nhìn thấy cái tên mình ghét nhất.

 

[Đàm Hoan: Mọi người đều đi hết hả?]

 

[Đặng Lỗi: Đi hết đi hết! Chẳng lẽ cậu không đi? [suy] [suy] [suy].]

 

[Đàm Hoan: Đi.]

 

[Đàm Hoan: [đáng yêu] [đáng yêu] [đáng yêu].]

 

[Đàm Hoan: Nhưng Quý Lan có đi không?]

 

Trong nhóm đột nhiên im lặng hết.

 

Một lát sau, có người dẫn đầu.

 

[Thần Thần Thần: Sao bọn tôi biết, không phải quan hệ của hai người rất tốt sao?]

 

Gửi xong, nhóm trò chuyện lại im phăng phắt.

 

[Tôn Kiện: Quan tâm nó đi hay không đi làm gì, mọi người đến chơi vui vẻ là được rồi! Buổi liên hoan tốt nghiệp cuối cùng, ai tới thì tới, ai không tới thì tôi cắt đứt quan hệ!]

 

Trong nhóm lại tiếp tục rôm rả, nói nói cười cười.

 

Quý Lan không hiểu sao lại cảm thấy bực mình, quả nhiên... vẫn bị xa lánh ư?