Hãy Toả Sáng, Đừng Chỉ Được Chiếu Rọi
Nghe bọn họ phẫn nộ nói chuyện, ta bỗng nhớ đến nguyên tác.
Sau khi Lâm Kinh Phong rút Đồ Nhiễm Kiếm, hắn lập tức có ý đồ chiếm đoạt linh mạch sơn.
Những đệ tử còn sót lại của Thanh Phong Kiếm Phái ra mặt ngăn cản.
Nhưng cuối cùng, bọn họ lại bị đám nữ tu ái mộ Lâm Kinh Phong đồ sát toàn bộ!
Mà tất cả bi kịch này—
Đều bắt nguồn từ việc nguyên chủ tự tay rước sói vào nhà.
Là nàng chủ động mở kết giới, giúp Lâm Kinh Phong tiến vào tông môn.
Điều này cũng có nghĩa là—
Vịt Bay Lạc Bầy
Cái mạng mà ta vất vả lắm mới giữ lại được, rất có thể sẽ lại bị đe dọa lần nữa!
Một khi Lâm Kinh Phong phát hiện ta còn sống, mà linh mạch sơn lại khôi phục linh khí—
Hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho ta!
Nghĩ đến đây—
Ta lập tức không còn đau lưng, không còn nhức chân, cả người tràn đầy khí thế trách nhiệm.
Tay run run, ta chật vật bò dậy khỏi giường.
“Yên tâm đi,” ta nhìn bọn họ, nghiêm túc nói, “Đồ Nhiễm Kiếm vẫn ở trên người ta.”
“Sau lần cận kề cái c.h.ế.t này, ta đã đại triệt đại ngộ!”
“Ta sẽ chấn hưng Thanh Phong Kiếm Phái!”
Tam sư huynh mắt ngấn lệ, xúc động nhìn ta:
“Thật không?!”
Ta trịnh trọng gật đầu:
“Ừ!”
“Ồ.”
Đại sư tỷ hờ hững nhìn ta:
“Thay thuốc.”
Ngay sau đó—
“XOẸT”
Nàng thô bạo xé toạc vải băng bó trên người ta.
Ta lập tức hét thảm một tiếng, rồi…
Ngất xỉu lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com