Nói xong, hắn liền nằm xuống ngủ. Chẳng bao lâu sau, ngoài sân có người đến, nói là Hách phu nhân gọi ta qua.
Thật kỳ lạ, bình thường phu nhân đều tránh mặt ta. Ta ra ngoài nhìn thì lập tức hiểu ra.
Toàn bộ là người trong cung.
Chắc chắn là sự lố bịch của Tôn Tấn cuối cùng đã khiến Hoàng hậu chú ý.
Biết là các nam tử trong phủ Dũng Liệt hầu đã c.h.ế.t trên chiến trường, chỉ còn lại hai tỷ muội này nương tựa vào nhau, làm tỷ thì phải bảo vệ muội là điều hiển nhiên.
Điều làm ta bất ngờ là, họ không cho ta gặp Hách phu nhân, mà lại gặp một đạo cô.
Cô ta trẻ tuổi nhưng ánh mắt sắc bén như dao, tầm nhìn sắc như ánh điện, dừng lại trên người ta.
Ta cũng quan sát cô ấy, ánh mắt đầy tán thưởng: Là một người có tố chất tốt.
Quan nữ hỏi ta: "Ngươi chính là Hoan di nương?"
Ta hơi khom người: "Đúng."
Quan nữ liền nhìn về phía đạo cô: "Tĩnh Hư tiên cô, cô xem."
Đạo cô nhìn ta một lúc, đột nhiên nói: "Xin cho ta và nàng ấy nói chuyện riêng."
Đạo cô Tĩnh Hư dẫn ta vào một phòng hoa riêng biệt.
Nàng ấy nói: "Ta biết ngươi đã tu hành nhiều năm, không dễ dàng gì, nếu ngươi muốn rời đi, ta có thể cho ngươi một con đường sống."
Ta bật cười. Vì đã nói rõ ràng, ta cũng không giả vờ nữa.
"Thật là một đứa trẻ đầy hoài bão."
Nàng ấy đưa tay ra, trong lòng bàn tay nắm một lá thiên lôi phù, với lực lượng như sấm sét mà vung xuống.
Ta nhẹ nhàng thổi một hơi, thiên lôi phù biến thành một tờ giấy vụn, bay đi.
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha. Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Tĩnh Hư đạo cô kinh ngạc nhìn ta, lùi lại ba bước: "Ngươi... ngươi có tu vi này, sao không chịu tu luyện để sớm đạt đạo, mà lại muốn gây chuyện ở nhân gian!"
Ta ngồi xuống, rót cho mình một tách trà, nhấp một ngụm, ra hiệu cho cô ấy ngồi.
"Ta dạy ngươi một điều, nếu ngươi không thể nhận ra được yêu quái sâu sắc như thế nào, thì đừng thử thăm dò, tuyệt đối không phải là người có thể đụng vào."
Tĩnh Hư không ngồi, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn ta.
Ta cười nhẹ, lắc đầu: "Yên tâm, Thanh Vân Quan khó khăn lắm mới có một thiên tài như ngươi, ta cũng không muốn để ngươi phải bỏ mạng trong tay ta."
Nàng ấy mới chịu ngồi xuống, nhưng vẻ mặt vẫn không dễ chịu.
Ta hỏi nàng: "Hoàng hậu mời ngươi đến, không phải chỉ để tìm cách trừ tà cho muội muội bà ấy sao. Ngươi đã tìm ra nguyên nhân chưa?"
Tĩnh Hư nhíu mày.
Ta nói: "À, ngươi không tìm ra à. Chỉ vì phát hiện trong phủ có ta là yêu, liền cho rằng ta là nguyên nhân gây họa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tĩnh Hư có phần luống cuống, nhưng cố cãi lại: "Ngươi là yêu!"
Ta khẽ cười: "Ngươi đang có thành kiến. Con người có thể gây họa nhiều hơn yêu quái rất nhiều."
Nàng ấy còn lý do: "Cả phủ Bình Viễn Hầu chỉ có thể ngửi thấy mùi m.á.u trên người ngươi, ngươi là kẻ ăn thịt người!"
Ta khẽ cười: "Ta là kẻ ăn thịt người, nhưng chỉ ăn những kẻ ác độc."
Hách phu nhân là người con gái của một anh hùng, phẩm hạnh ngay thẳng, số mệnh lại vô cùng quý giá, nàng ta chắc chắn không nằm trong khẩu phần ăn của ta.
Nếu ta ăn nàng ấy, chắc chắn sẽ bị đau bụng.
Tĩnh Hư không tin: "Yêu vẫn là yêu, ngươi không nên ở đây."
Ta đáp lại rằng việc này không thể do nàng ấy quyết định, thậm chí không thể do ta quyết định.
Đúng lúc đó, Tôn Tấn nghe được tin liền vội vã chạy tới. Nhìn thấy chúng ta từ xa, hắn lập tức nổi giận.
"Hoan nhi!"
Hắn hoảng hốt nói: "Hoan nhi, nàng có sao không?"
Ta lắc đầu: "Hầu gia yên tâm."
Ta còn nhiệt tình giới thiệu: "Hầu gia, vị này là Tĩnh Hư tiên cô của Thanh Vân Quan ngoài thành, là do Hoàng hậu phái đến."
Tĩnh Hư lạnh lùng nói: "Hầu gia, nàng là yêu vật! Nếu muốn nhà yên bình, tốt nhất nên để ta tiễn nàng đi!"
Tôn Tấn hít một hơi thật sâu: "Tạ tiên cô đã lo lắng."
Nói xong, hắn kéo tay ta rồi đi. Tĩnh Hư đuổi theo sau.
"Bình Viễn Hầu, ngươi đừng quá mê muội!"
Tôn Tấn không hề mê muội. Nếu hắn cứ mê muội thì ta còn có thể coi trọng hắn.
Tiểu đạo sĩ, mặc dù đầy chính khí, không thể thuyết phục được hắn, nhưng Quan nữ thì hiểu rõ con người hơn, bà ta đã nói với Tôn Tấn rằng nếu để ta, một yêu vật, ở lại trong nhà, sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của hắn.
Nếu hắn không tin, chỉ cần thử một lần là biết.
Cuối cùng hắn đã đồng ý.
Họ cũng thật may mắn, tối hôm đó đúng lúc gặp phải thiên cẩu ăn trăng.
Ta là một yêu tu hành theo mặt trăng, vì vậy lúc đó ta cảm thấy rất khó chịu, mệt mỏi, nằm trên giường không muốn dậy.
Ta chỉ nói ra ngoài là bị cảm lạnh.
Đến nửa đêm, Tiểu Thúy bưng một chén thuốc vào bảo ta uống.
Ta cảm thấy choáng váng, muốn nôn mửa, liền nói: "Nửa đêm rồi uống thuốc gì, ta không uống đâu."
Tiểu Thúy thấp giọng nói: "Di nương, Hầu gia tự mình đi xin thuốc cho người, người cứ uống đi."
Ta từ chối vài lần nhưng không thể từ chối được, cuối cùng phải gắng gượng dậy.