Ma ma quản sự vào tuổi hồi xuân, động một chút là nổi giận đùng đùng, đêm hôm khuya khoắt còn xách nước lạnh dội vào đầu bọn ta, bắt dậy quét dọn sân viện.
Ta từng lén trêu ghẹo bà ta mấy lần, nhưng đó cũng không phải kế lâu dài.
Dù ta có g.i.ế.c được bà ta, thì cũng sẽ lại có một quản sự mãn kinh khác tới tiếp quản – cuộc sống như thế, sớm muộn gì cũng bị hành hạ đến c.h.ế.t hoặc phát điên.
Xem ra… lại phải tìm một chỗ dựa mới.
Tiểu Liên lòng dạ hiền lành, không có tâm cơ.
Cho nên ta liền quỳ xuống trước mặt nàng, dập đầu đến tróc da chảy máu.
“Tiểu Liên tỷ, muội biết mình tội nghiệt sâu nặng. Là muội bạc bẽo, khi nương nương gặp khổ lại quay sang dựa vào Hiền phi. Giờ chịu cảnh thế này, cũng là báo ứng muội phải gánh thôi.”
Nàng vội vàng đỡ ta dậy, cẩn thận lau m.á.u rịn từ trán ta xuống, dịu giọng nói:
“Chim khôn chọn cành mà đậu, đâu thể trách ngươi. Dù sao sống trong lãnh cung cũng chẳng dễ gì… may mà nương nương đã vượt qua được rồi.”
“Tiểu Liên tỷ, muội không dám cầu xin nương nương thứ tội. Chỉ mong có thể làm chút việc vì người, coi như chuộc lại lỗi xưa.”
Ta vươn đôi tay đã đông cứng đến sưng phồng, khô nứt như móng heo, khẽ đặt lên bàn tay trắng trẻo, mịn màng của nàng.
Nàng sửng sốt nắm lấy tay ta, khẽ hỏi:
“Có đau không?”
Ta đáng thương lắc đầu:
“Không đau.”
Nàng dịu dàng nói:
“Được rồi, ta sẽ vào bẩm với nương nương, xin cho muội được về Cảnh Hoa cung hầu hạ. Dù nương nương giờ chỉ là một vị tần, nhưng sống ở Cảnh Hoa cung vẫn tốt hơn trăm lần so với chịu khổ ở Nội Sự ty.”
Ta vội vàng từ chối:
“Không được, không được… Đa tạ Tiểu Liên tỷ. Tỷ chịu tha thứ cho muội, muội đã mừng rơi nước mắt rồi. Muội không còn mặt mũi nào đối diện với nương nương nữa.”
Nói rồi, ta lấy ra một quyển thoại bản đã viết sẵn, đưa cho nàng.
Nàng tò mò hỏi:
“Cái này là gì vậy?”
Ta thấp giọng giải thích:
“Nghe nói Rằm tháng Giêng Hoàng thượng muốn mở tiệc cầu phúc vì Thái hậu, mời cả mấy gánh hát ngoài cung vào biểu diễn, chỉ mong khiến Thái hậu vui lòng. Các nương nương trong cung tất sẽ tranh nhau dâng tài hiến nghệ để lấy lòng người.”
“Nương nương nhà ta vốn tính tình thanh lãnh, không tranh không giành, Thái hậu lại vốn chẳng ưa người. Tuy có Hoàng thượng che chở, nhưng Hoàng thượng là nam nhân – hậu cung ba ngàn mỹ nhân, nào thể mãi mãi một lòng với nương nương được?”
Tiểu Liên gật đầu đồng tình.
Ta lại nói tiếp:
“Lần này nếu nương nương có thể khiến Thái hậu vừa ý trong yến tiệc, chiếm được chút ân sủng, thì những ngày về sau mới có chốn nương thân.
Tiểu Liên tỷ hẳn cũng biết rõ, chuyện nương nương bị giáng vào lãnh cung năm đó là bị người hãm hại.
Loạn cung tranh đấu, ai biết ngày nào chuyện cũ lại tái diễn?
Nếu có được Thái hậu làm chỗ dựa, còn ai dám động đến người nữa chứ?”
Tiểu Liên kích động nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:
“Muội nói rất đúng! Ta phải đi bẩm với nương nương ngay.”
Ta vội kéo nàng lại, nhỏ giọng dặn:
“Tiểu Liên tỷ, khoan đã. Muội đã nghĩ kỹ rồi, có kế sách vẹn toàn.”
Nàng cúi đầu nhìn lại quyển thoại bản trong tay, đôi mắt sáng bừng lên:
“Là thứ này sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không sai.” – ta gật đầu.
“Muội đã dò hỏi kỹ từ chỗ các ma ma, biết rõ Thái hậu yêu thích kiểu tuồng gì. Nên mới đặc biệt tìm người giúp viết nên vở diễn này, đảm bảo Thái hậu xem xong sẽ long tâm đại duyệt. Chỉ cần nương nương chịu diễn, là có thể đổi vận.”
Nàng có vẻ vẫn còn lưỡng lự, ta bèn giơ tay lên thề:
“Nếu muội dám hại nương nương, trời tru đất diệt, c.h.ế.t không toàn thây!”
Tiểu Liên gật đầu:
“Được, ta tin muội.”
Khì khì, đại công cáo thành!
Thái hậu xuất thân từ dòng dõi võ tướng, năm xưa từng theo tiên đế chinh chiến sa trường, oai phong lẫm liệt, là một nữ trung hào kiệt hiếm thấy trong thiên hạ.
Ma ma già trong cung kể, Thái hậu thường nhắc lại những năm tháng tung hoành nơi chiến trận, nay người tuổi cao sức yếu, tất sẽ hoài niệm phong thái năm nào.
Vì vậy, ta liền chọn vở “Hoa Mộc Lan” cho Nam Cung Lương Nguyệt diễn – coi như giúp Thái Hậu nối lại giấc mộng hào hùng thuở trước.
Ba ngày sau, Tiểu Liên tới tìm ta.
“Tiểu Liên tỷ, các người luyện tập thế nào rồi?” – ta hỏi.
Nàng chau mày, ủ rũ đáp:
“Ta đến tìm muội chính là vì chuyện này.”
Quả nhiên bị ta đoán trúng rồi.
Nam Cung Lương Nguyệt xưa nay yếu đuối, cầm chén trà còn phải nâng bằng hai tay, sao gánh nổi vai Hoa Mộc Lan?
Ta nhoẻn miệng cười, ra vẻ không hiểu:
“Ồ? Tiểu Liên tỷ nói vậy là sao?”
Ta đúng là khâm phục khả năng giả vờ ngây thơ của chính mình.
Tiểu Liên kể một hồi dài, kỳ thực chỉ có một ý – Nam Cung Lương Nguyệt không thể diễn nổi, mà lại chỉ còn ba ngày nữa là đến Rằm, chẳng kịp đổi người.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta vốn liệu việc như thần.
Nàng không biết diễn? Ta biết!
Đây chẳng phải là mục đích thật sự của ta sao?
Thế là, ta mặt dày mang lễ vật vào diện kiến Nam Cung Lương Nguyệt.
Sắc mặt nàng tuy không dễ chịu gì cho lắm, nhưng cũng không làm khó.
Dù sao, nàng vẫn là người lương thiện.
Thấy ta khóc lóc sướt mướt, nàng liền mềm lòng tha thứ.
“Xin nương nương yên tâm,” – ta lau nước mắt, kiên định nói – “vở Hoa Mộc Lan này, nô tỳ nhất định sẽ diễn thật tốt.”
Đôi mắt đẹp của nàng lộ ra một tia ý cười dịu dàng:
“Thái hậu dù sao cũng là mẫu thân của Trinh ca ca, nếu người vui vẻ, Trinh ca ca cũng sẽ vui.”
Trinh ca ca?
Cẩu hoàng đế hình như tên là… Tiêu Ngọc Trinh gì đó.
Dưới sự chỉ đạo của ta, vở diễn được luyện tập đâu ra đấy, không chê vào đâu được.
Rằm tháng Giêng.
Trời trong gió lặng, dù tiết trời vẫn còn rét, nhưng không khí vui mừng rộn rã khắp nơi.
Chương trình phía trước thì toàn đánh đàn, múa lụa, làm thơ, vẽ tranh – nói thật chán muốn chết.
Thái hậu ngồi phía trên cũng đã lim dim sắp ngủ.
Ta trong lòng nóng như lửa đốt – chủ vị mà đi nghỉ rồi, thì vở diễn này ta còn diễn cho ai xem?