Hân Hân Tranh Ý

Chương 2:



“Giết bọn họ đi.” Kỷ Tranh đưa thanh kiếm sắc bén trong tay cho nàng.

Hân Văn cúi đầu nhìn hai nam nhân đang quỳ trên đất, trong thoáng chốc đã quên mất mục đích ban đầu của mình. Nàng phải g.i.ế.c bọn họ ư? Không, bọn họ liên quan gì đến nàng, nàng chỉ muốn có được vị trí tối cao kia, muốn cái quyền lực ngút trời kia mà thôi.

Thấy nàng ngẩn người, Kỷ Tranh nắm lấy tay nàng, cùng nàng siết chặt thanh kiếm, kề lên cổ nam nhân mặc hoàng bào.

“Giết hắn ta trước.”

“Kỷ Tranh, trẫm có làm ma cũng không tha cho ngươi!” Lý Nguyên Khanh gào lên khản cổ, hét về phía hắn.

Những ngón tay của Hân Văn khẽ run lên, lưỡi kiếm cứa một vệt m.á.u trên cổ Lý Nguyên Khanh. Hắn ta ngẩng đầu lên, trong mắt không có sự sợ hãi, chỉ có hận thù ngút trời và một tia chế giễu.

“Sao nào, không dám ra tay à?” Lý Nguyên Khanh cười lạnh, “Tiện nhân, trẫm sớm đã nên nghĩ ra, ngươi vốn không phải loại lương thiện.”

Tiếng cười nhạo vang vọng bên tai nàng. Vào những đêm đó, Lý Nguyên Khanh cũng như vậy, cười một cách trơ tráo bên cạnh nàng.

Những ký ức đau khổ xâm chiếm tâm trí. Nàng nằm trên giường, Lý Nguyên Khanh đè lên người nàng, l.i.ế.m láp gương mặt nàng.

“Ngọc Thành công chúa, quả nhiên danh bất hư truyền, giống hệt mẫu thân ngươi- Trương quý phi, đều là một đại mỹ nhân.”

Nàng nằm đó như một con cá chết, mặc cho bão táp vùi dập khắp cơ thể, lòng như tro tàn.

Đúng, nàng phải g.i.ế.c hắn ta, g.i.ế.c hết bọn họ, chính bọn họ đã chà đạp lên tôn nghiêm của nàng, đã nuốt sống nàng.

Trên tay, lực đạo tăng thêm, lưỡi kiếm ấn sâu hơn một phân, những giọt m.á.u men theo đó trượt xuống.

“Cẩu nam nữ các ngươi, sẽ không được c.h.ế.t tử tế!” Lý Nguyên Khanh tiếp tục chửi rủa không ngớt, chẳng hề tỏ ra yếu thế.

Nam nhân mặc áo tím bên cạnh ngẩng đầu lên, khẽ nói, “Hân Văn, g.i.ế.c chúng ta đi. Ta… Ta có lỗi với nàng.”

Lời nói của nam nhân áo tím như một cây kim đ.â.m mạnh vào trái tim Hân Văn. Nàng liếc mắt nhìn sang, trên gương mặt ôn nhuận như ngọc ấy, lại mang một vẻ bình thản như đã được giải thoát.

Lưu Cảnh Diễm, đã từng phu quân của nàng, giờ đây lại quỳ ở nơi này, cầu xin nàng ban cho hắn ta một cái chết.

“Có lỗi ư?” Nàng cười một cách mỉa mai, giọng nói lạnh như băng, “Lưu Cảnh Diễm, khi ngươi mặc cho hắn ta bắt nạt ta, sao không nói lời xin lỗi?”

Yết hầu của Lưu Cảnh Diễm chuyển động, dường như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một câu: “...Là do ta nhu nhược.”

Nhu nhược? Ha, một cái cớ thật nhẹ nhàng làm sao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng nhớ ngày đó, Lý Nguyên Khanh nghênh ngang bước vào tân phòng của bọn họ. Mà Lưu Cảnh Diễm, chỉ đứng bên ngoài điện, im lặng quay lưng lại, ngay cả dũng khí nhìn nàng một cái cũng không có.

Lý Nguyên Khanh bỗng phá lên cười điên dại: “Tiện nhân! Ngươi tưởng g.i.ế.c trẫm rồi thì có thể ngồi vững trên giang sơn này sao? Cả triều văn võ, ai sẽ phục ngươi? Người trong thiên hạ, ai không phỉ nhổ ngươi là một yêu phụ g.i.ế.c quân soán vị!”

Ánh mắt Kỷ Tranh chợt trở nên sắc lạnh, hắn đá một cước vào lưng Lý Nguyên Khanh, đạp mạnh hắn ta xuống đất: “Câm miệng!”

Lý Nguyên Khanh giãy giụa gào thét: “Kỷ Tranh! Ngươi nghĩ mình có thể giữ được mình sao? Hôm nay nàng có thể g.i.ế.c ta, ngày mai cũng có thể g.i.ế.c ngươi!”

Hân Văn nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, không biết phải làm sao. Lời khiêu khích của Lý Nguyên Khanh như rắn độc chui vào cơ thể nàng. Phải rồi, hôm nay nàng g.i.ế.c Lý Nguyên Khanh, ngày mai thì sao? Liệu Kỷ Tranh có trở thành mối đe dọa tiếp theo không?

Con đường quyền lực, xưa nay vốn được lát bằng xương trắng, nhuốm đẫm m.á.u tươi.

“Hân Văn.” Kỷ Tranh dường như cảm nhận được điều gì, bèn an ủi, “Đừng để lời của hắn ta mê hoặc.”

Nàng bỗng nhớ lại, nhiều năm về trước, nàng cũng đã từng quỳ dưới thềm ngọc, ngước nhìn đế vương cao cao tại thượng, cầu xin Lý Nguyên Khanh đối xử tốt với Dụ nhi. Mà hắn ta lúc đó, ngay cả một ánh mắt cũng keo kiệt không ban cho.

Giờ đây, hắn ta quỳ trước mặt nàng, sống c.h.ế.t chỉ trong một ý niệm của nàng.

Nàng chậm rãi nhắm mắt, rồi lại mở ra, trong đôi mắt đã không còn chút do dự nào.

“Lý Nguyên Khanh.” Nàng dõng dạc tuyên bố, “Giang sơn của ngươi, ta nhận lấy.”

Kiếm quang lóe lên, m.á.u tươi văng khắp nơi. Tiếng chửi rủa của Lý Nguyên Khanh đột ngột im bặt.

Lưu Cảnh Diễm toàn thân run rẩy, nhắm mắt lại, thản nhiên nói: “...Ra tay đi.”

Hân Văn từ trên cao nhìn xuống hắn ta, mũi kiếm chỉa vào tim hắn ta.

“Ta hận ngươi, nhưng ta không thể g.i.ế.c phu.” Dù sau một ngày phu thê, trăm ngày ân nghĩa.

“Nàng không ra tay, ta làm.” Kỷ Tranh đoạt lấy thanh kiếm trong tay nàng, dứt khoát đ.â.m thẳng lưỡi kiếm vào, Lưu Cảnh Diễm rên lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

Trong đại điện, một khoảng lặng c.h.ế.t chóc bao trùm.

Kỷ Tranh nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm: “...Kết thúc rồi.”

Hân Văn đưa tay lên vuốt má, chạm phải một mảng ẩm ướt.

“Không, đây mới chỉ là bắt đầu.” Nàng lau đi nước mắt, kiên định nói.