Ta khẽ lắc đầu, nhìn Cố Cảnh đứng giữa sân vắng, rồi đứng dậy hành lễ.
“Vì sao không đến? Phủ Tướng quân cũng nhận được thiệp mời chứ?
Nếu lòng nàng thực sự không còn ta, sao ngay cả tiệc cưới cũng không chịu đến?”
Ánh mắt hắn sâu thẳm, áo đỏ thẫm khoác trên người nhuộm ánh hoàng hôn, lấp lánh rực rỡ.
Khung cảnh ấy, ta từng mường tượng biết bao lần.
Giờ đây, thấy tận mắt, cũng chỉ thế mà thôi.
“Tướng quân không có nhà, để tránh lời gièm pha, ta không tiện tham dự.
Điện hạ thứ tội.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Nàng đang tránh hiềm nghi?”
Giọng hắn trầm xuống vài phần.
Ta gật đầu – đúng vậy, tránh hiềm nghi.
“Vân Tri Niệm, nàng…”
“Điện hạ không nên đến nơi này.”
Chưa đợi hắn nói hết, ta đã mở miệng.
Lông mày Cố Cảnh thoáng qua vẻ vui mừng:
“Nàng đang lo cho ta?”
“Ta lo cho chính mình – điện hạ là Thái tử, ngày tân hôn lại xông thẳng vào phủ Tướng quân, là muốn đặt ta vào vị trí nào?”
“Không, Tri Niệm, cô…”
Ta không muốn nghe nữa, chỉ bảo người tiễn khách.
“Cố Cảnh, con người không thể vừa muốn cái này, vừa muốn cái kia.
Đã chọn rồi – thì phải đi tiếp con đường ấy.”
“Nếu ta hối hận thì sao?”
28
Ta khẽ cười lạnh:
“Vậy thì điện hạ cũng nên tự chịu lấy, chớ kéo liên lụy người khác.”
“Điện hạ, thỉnh ngài rời bước!”
Lại tổng quản hiểu ý ta, giọng nói liền mang chút cứng rắn.
Cố Cảnh dù sao vẫn là kẻ cần thể diện, chuyện hắn đến phủ Tướng quân cũng không làm ầm lên.
Nhưng Thái tử phi lại liên tiếp gửi thiệp mời ta đến uống trà – ba lần liền.
Không còn cách từ chối, ta đành nhận lời.
“Nếu không phải tỷ tỷ cùng điện hạ bất hòa, vị trí trắc phi này sao đến lượt muội?
Tỷ tỷ cùng điện hạ tuy có hôn ước, nhưng cũng chưa từng nói nhất định sẽ là vị trí chính phi, phải không?
Tỷ tỷ cũng thật lạ, chút ủy khuất này mà cũng không chịu nổi.”
Vân Tri Vận vừa gặp đã châm chọc một tràng.
Thái tử phi ngồi yên lặng nghe, khóe môi vẫn mỉm cười, nhưng trong mắt lạnh lẽo đến tận xương.
“Ngày tân hôn điện hạ rời đi một canh giờ, cũng không biết là đi đâu.
Phu nhân quen thân với điện hạ, liệu có biết ngài ấy đã đến nơi nào chăng?”
Nàng mở miệng, giọng nhẹ nhàng,
đầu ngón tay khẽ khuấy lớp bọt trà, ngước mắt lên – khuôn mặt toàn vẻ u oán.
“Thái tử phi và điện hạ là phu thê một thể, tự nhiên người nên hỏi là ngài ấy.
Ta và điện hạ đã không còn quan hệ, chẳng biết ngài ấy đi đâu.”
“Không còn quan hệ?”
Thái tử phi nhướng mày, bật cười lạnh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không còn quan hệ mà cố tình không xuất hiện, để câu dẫn hắn tới tìm ngươi?”
Ta khẽ nhíu mày, thấy Vân Tri Vận bên cạnh mặt đầy đắc ý.
Không ngờ Cố Cảnh lựa chọn đi lựa chọn lại, lại chọn đúng kẻ dễ bị xúi giục như vậy.
“Người đâu, phu nhân thất lễ với bổn cung, áp nàng quỳ bên ngoài đi.”
Nha hoàn định bước lên biện bạch, ta giơ tay chặn lại.
Muốn gán tội thì thiếu gì cớ, nếu ta phản kháng thì thành ra đúng tội thật.
Nhưng… ta cũng không hề tay trắng mà đến.
29
Chưa quỳ được một khắc, Vân Lãng đã dẫn bạn bè xông vào.
“Phủ Thái tử đúng là lớn chuyện, A Tỷ ta chẳng ra khỏi cửa cũng bị các người bắt đến đây quỳ.
Nàng rốt cuộc đã làm gì mà khiến Thái tử phi tức giận thế?”
Thái tử phi cười lạnh:
“Xúc phạm bổn cung, vậy có đủ chưa?”
“Xúc phạm nương nương, cũng đâu thể chỉ bằng mấy lời vô căn cứ của người.
Chi bằng báo quan điều tra, dù sao cũng phải cho tướng quân nơi biên ải một lời giải thích.”
Người đứng bên Vân Lãng chính là cháu trai của Quý phi.
Hiện nay, Tứ hoàng tử do Quý phi sinh được Thánh thượng cực kỳ sủng ái, ngôi vị Thái tử của Cố Cảnh cũng chưa chắc đã vững vàng.
Hắn vừa mở miệng, trên mặt Thái tử phi thoáng qua một tia hoảng loạn.
Chuyện này sao chịu nổi điều tra.
Ta vào phủ Thái tử chưa đến nửa tuần trà, đã bị phạt quỳ ngoài viện.
Người qua kẻ lại nhiều như vậy, Thái tử phi có mua chuộc cũng không mua chuộc xuể.
Nàng còn định nói thêm gì đó, Cố Cảnh đã xuất hiện, mặt lạnh như băng.
“Lãng nhi, chuyện này là lỗi của bản cung, ngươi đưa tỷ tỷ ngươi rời khỏi đây đi.”
“Cũng mong điện hạ quản cho tốt hậu viện, A Tỷ ta sớm đã có cuộc sống mới rồi.”
“Ngươi vốn luôn gọi ta… thôi vậy.”
Cố Cảnh thoáng ngẩn người, giơ tay ra hiệu cho chúng ta rời đi.
Nhưng chuyện này cuối cùng vẫn không che giấu được, cả kinh thành đều biết.
Cố Cảnh không tránh khỏi bị Hoàng thượng trách mắng một trận.
Người kiên quyết từ hôn khi xưa là hắn, giờ đây làm ra chuyện mất mặt như vậy, cũng chính là hắn.
Tấu chương của ngự sử từng phong một gửi tới, Cố Cảnh đã chẳng còn tâm trí mà quản ta.
Cho đến một năm sau khi Giang Trấn Bắc rời đi, biên quan truyền về tin khẩn.
Trận chiến – thắng rồi.
Nhưng… hắn đã xảy ra chuyện.
30
Vân Tri Vận nôn nóng chạy tới trước mặt ta khoe khoang.
“Nghe nói hắn mình đầy máu, chỉ còn thoi thóp hơi thở.
Tỷ tỷ có làm chủ mẫu thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là một quả phụ mà thôi.”
A Nương mất rồi, ta vốn dĩ luôn cẩn trọng.
Nhưng lần này, bàn tay ta đã giáng xuống mặt nàng, vẫn không nguôi cơn giận.
Lại thêm một cái tát nữa.
Đánh cho mặt nàng ửng đỏ, đôi mắt trợn tròn.
“Người đâu, đem nguyên văn lời Thái tử trắc phi vừa nói, chuyển đến tai Cố Cảnh.
Nếu hắn quản không nổi hậu viện, ta sẽ nhờ Hoàng thượng quản.”