Hoàng hậu đã chết. Nhưng ta vẫn không tìm được bàn tay thứ ba thật sự đã hạ độc sau lưng nàng.
May thay, Phi Lô đã trở về. Hắn được Lục Phóng phái sang Phật quốc vừa là để dò xét quân tình, cũng vừa giúp ta tra thăm dò bí sử hoàng thất Phật quốc.
Hắn hành sự nhanh như gió. Chỉ trong vòng nửa tháng đã tra rõ mọi chuyện.
Hoàng tử Phật quốc và Hải Đường từng là một đôi tình nhân. Hải Đường gả đến Ninh quốc khiến hắn thương tâm khôn cùng. Chán nản vô độ, hoàn toàn bỏ bê triều chính.
Thế nhưng sau khi Hải Đường mất, hắn bỗng như biến thành một người khác, chuyên tâm chấn hưng quốc chính. Phật quốc vốn thua xa Ninh quốc, nhưng dưới sự lãnh đạo của hắn, dần dần trở nên hùng mạnh. Thậm chí có thể ngang hàng với Ninh quốc ta.
Khó trách, cái c.h.ế.t của hắn khiến cho Hoàng đế Phật quốc phẫn nộ vô cùng. Quần thần và bách tính Phật quốc cũng đồng lòng căm hận Ninh quốc.
Song, cũng có lời đồn rằng hắn đã sớm bệnh nặng vì lao lực quá độ, Sống chỉ nhờ vào linh đan bí dược duy trì hơi thở cuối cùng để không bị phát hiện mà thôi.
108.
Phi Lô còn mang đến quân tình trọng yếu. Phật quốc vốn khí thế hùng hổ, tưởng như sắp kết minh cùng Bắc Lương, đồng loạt xuất binh công phạt Ninh quốc. May thay Lan phi đích thân điều đình,
lại mang t.h.i t.h.ể Lạc Hà hiến dâng mới khiến hoàng đế và bách tính Phật quốc buông bỏ ý niệm đối địch với Ninh quốc, quyết định nối lại hữu nghị như xưa.
Hoàng tử là do người Bắc Lương hại chết, vậy thì Phật quốc nguyện tiếp tục kết đồng minh cùng Ninh quốc, đồng tâm hiệp lực chống lại Bắc Lương.
Nguy cơ ở biên cảnh đã được giải nguy. Lan phi lập công. Hoàng đế vô cùng vui mừng. Để tỏ ý kết giao bền chặt cùng Phật quốc,
đặc phong Lan phi làm Hoàng hậu, An vương làm Thái tử.
Phật quốc hoan hỉ.
Hoàng đế cũng hoan hỉ.
Phỏng chừng chỉ có Bắc Lương là chẳng lấy gì làm vui.
109.
Ta cùng Lục Phóng nhập cung dự lễ sắc phong Hoàng hậu. Nàng đã không còn là Lan phi hiền hòa tĩnh lặng năm xưa, mà giờ đây đã trở thành mẫu nghi thiên hạ đoan trang quý khí, phong thái ung dung.
Nàng cùng bệ hạ đều rất thương tiểu Nguyệt Lượng nên cho phép ta mang theo nó vào cung.
Rượu quá ba tuần, trên mặt Hoàng hậu hiện lên sắc hồng phơn phớt.
Trăng đã lên cao.
Ta nói: "Không bằng đến Hải Đường uyển dạo một vòng.”
"Thử hỏi người vén rèm, chẳng rõ Hải Đường còn như xưa chăng?"
Hoàng hậu khẽ sững sờ nhưng cũng gật đầu bước đi cùng ta.
Trong tiết trời xuân, Hải Đường chẳng khoe sắc với đời mà vẫn chiếm trọn sự nổi bật. Dưới ánh trăng, chúng như chìm vào giấc ngủ khiến người ta không nỡ khuấy động.
Ta hỏi Hoàng hậu:
"Vì một Hải Đường thác, khiến mẫu thân ta chết, ca ca của người bỏ mạng.”
"Nếu chẳng phải Lạc Hà đích thân bỏ thuốc, mà Hà Nhu chỉ đánh tráo bằng đường trắng.”
"Người có từng nghĩ tới khả năng có bàn tay thứ ba nào khác hay không?"
Hoàng hậu cười nhạt:
"Không có bàn tay thứ ba nào cả.”
"Nếu Hà Nhu vô tội, vậy thì người hạ độc nhất định là Lạc Hà.”
"Nàng ta ngay cả thuật dịch dung còn tinh thông đến vậy, làm sao biết được nàng ta không biết dùng yêu thuật khác?”
"Ngươi một mình gọi ta đến nơi hoang vắng này, chẳng lẽ là nghi ngờ ta sao?"
110.
Ta bình tĩnh nhìn nàng chằm chằm.
“Không, người ta hoài nghi chính là ca ca của người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Là hắn tự mình uống Hải Đường thác.”
Toàn thân Hoàng hậu run lên.
“Vương phi uống say rồi. Lời này không thể nói bừa.”
Ta không hề nói đùa. Hoàng tử Phật quốc c.h.ế.t vì Hải Đường thác.
Người có khả năng hạ độc chỉ có Lạc Hà, Hà Nhu, đương nhiên còn có cả mẫu thân ta.
Nhưng nếu loại trừ ba người ấy, Hoàng tử tự mình uống độc, mực dù khó có thể tin nhưng không hẳn là không thể.
Ta hỏi nàng, có phải nàng đã biết chân tướng nên mới lập tức ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t Lạc Hà không? Dẫu sao thì nàng ta c.h.ế.t chính là kết cục tốt nhất.
Hoàng hậu khẽ khàng cười khổ.
“Hoàng huynh của ta… vì cớ gì lại phải như thế?”
Ánh mắt ta rơi lên khắp dải hoa mềm khắp viện đang say ngủ trong bóng đêm.
“Bởi vì Hải Đường.”
111.
Trước khi xuyên qua, ta đã biết tên của bộ phim này là 《Hải Đường Thác》.
Ta nghĩ lấy tên như vậy, đại khái là vì mọi mâu thuẫn đều bắt nguồn từ thứ thuốc kia. Chẳng ngờ, lại có một ngày, Lục Phóng nhắc nhở ta. Hắn hỏi ta suy nghĩ thế nào rồi.
Ta đáp, ta vẫn chưa phân rõ, rốt cuộc hung thủ là ai. Hắn nói, điều hắn muốn hỏi không phải là chuyện đó mà là lời hắn nói ngày hôm ấy:
“Tống Uyển Ngâm, rốt cuộc nàng có đồng ý để bổn vương làm phu quân của nàng hay không?”
“Hôm đó hôn lễ sơ sài, bổn vương sẽ vì nàng mà tổ chức lại một hôn lễ khác.”
Từ sau khi hàn độc được chữa lành, hắn không còn lạnh lẽo vô tình như trước. Nói năng, hành xử đều mang theo ấm áp. Có đôi khi lại ấm quá mức khiến ta cũng bị thiêu đến đỏ bừng mặt mày.
Thấy ta không nói lời nào, hắn liền ra tay ngay lập tức, mạnh mẽ kéo ta vào lòng hắn. Hắn nói, bất kể ta có đồng ý hay không, hắn sẽ đều không buông tay. Đầu ta nghiêng nghiêng tựa trên n.g.ự.c hắn. Tiếng tim đập khiến ta cảm thấy an ổn xen lẫn bồi hồi xúc động.
Hắn dùng thân thể mình ôm lấy ta thật chặt chẽ. Cúi đầu hôn lên trán ta, nhẹ nhàng lẩm bẩm:
“Nàng vẫn luôn nói Hải Đường đáng thương.”
“Thật ra, hoàng tử Phật quốc và hoàng huynh ta cũng rất đáng thương.”
“Lỡ mất Hải Đường… quãng đời còn lại đều sai cả rồi.”
“Ta không muốn giống như bọn họ đâu.”
112.
“Bỏ lỡ Hải Đường, quãng đời còn lại đều sai.”
Lời Lục Phóng nói khiến ta chợt nảy sinh linh cảm. Ta nghĩ, có lẽ ta đã đoán đúng.
Ta nhìn vị Hoàng hậu trước mắt, chậm rãi nói:
“Hoàng tử Phật quốc bỏ lỡ Hải Đường. Lại biết được cảnh ngộ nàng phải chịu nơi cung cấm Ninh quốc. Chẳng phải đây chính là nguyên cớ khiến hắn phát điên báo thù, lấy thân nhập cuộc sao?”
“Hắn không chỉ muốn báo thù Hoàng hậu, mà càng hận Hoàng đế. Bởi vậy hắn mới gắng sức khiến Phật quốc cường thịnh, hy vọng có ngày tiêu diệt Ninh quốc.”
“Nhưng thân thể hắn đã chẳng thể trụ được đến ngày ấy. Vậy nên hắn chỉ còn cách liều chết. Muốn tìm đường tắt, chỉ có thể bắt tay với Bắc Lương.”
“Hắn biết rõ lão hoàng đế cùng các đại thần Phật quốc sẽ chẳng dễ dàng đồng ý. Vậy nên, hắn chỉ còn một cách.”
“Chính là để chính mình c.h.ế.t tại Ninh quốc.”
“Cái c.h.ế.t của hắn có thể khơi lên thù hận quốc gia, giúp hắn hoàn thành tâm nguyện: tiêu diệt Ninh quốc.”
Hoàng hậu hít sâu một hơi, nói:
“Nếu mọi khả năng khác đều bị gạt bỏ thì chẳng phải chỉ còn mẫu thân ngươi sao?”
“Vì sao ngươi cứ khăng khăng rằng không phải bà ấy thực sự sai sót trong liều lượng thuốc?”