Hoàng đế và Lan phi đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ. Ánh mắt thái tử như sắp tóe ra lửa. Hà Quốc công ngẩn ra, nước mắt của người cha già tuôn rơi lã chã, lập tức liếc nhìn về phía ta và Lục Phóng, ánh mắt tỏ đầy sự biết ơn.
Vết thương của Hà Nhu chưa lành, run rẩy quỳ xuống nhận tội. Nàng nói rằng mình vô tình nghe được mưu đồ đầu độc của Hoàng hậu và Lạc Hà. Nhưng nàng biết rõ, nếu việc này xảy ra, sẽ gây hại cho quốc gia nên đã hết sức khuyên can. Nhưng hoàng hậu chẳng những không nghe mà còn ép nàng đích thân ra tay.
Bởi vì chỉ khi nàng nhúng tay vào, mới có thể vĩnh viễn giữ kín bí mật. Từ nhỏ nàng đã được gia tộc đặt kỳ vọng lớn. Nàng không dám cũng không thể tố giác hoàng hậu. Bởi một khi tố giác hoàng hậu cũng đồng nghĩa với việc đẩy cả gia tộc vào chỗ chết.
Nhưng nàng cũng không muốn hoàng hậu phạm phải tội lớn. Vì vậy mới đồng ý ra tay đầu độc.
Khi mẫu thân ta bắt mạch cho Thái hậu, nàng đã thừa cơ cho thứ gì đó vào trong chén thuốc. Nhưng nàng thề, thứ đó là đường trắng do nàng đánh tráo mà không phải hải đường thác mà Lạc Hà đưa cho.
Nhưng không ngờ tới hoàng tử Phật quốc vẫn chết. Nàng đoán là do hoàng hậu không tin tưởng nàng nên đã để Lạc Hà hạ độc thêm lần nữa.
Sau khi sự việc xảy ra, thái tử đến cung của hoàng hậu hỏi chuyện. Hoàng hậu hoàn toàn thẳng thắn không hề giấu diếm. Thái tử lập tức quyết định giúp hoàng hậu che giấu mọi tội lỗi. Đổ toàn bộ lỗi lầm lên đầu mẫu thân ta.
Đó là hiếu tâm của hắn, cũng là tư tâm của hắn. Nếu hoàng hậu rớt đài, e rằng vị trí thái tử cũng không giữ được.
Về sau, Lục Phóng và ta liên tục điều tra. Thái tử sợ chúng ta càng điều tra sâu sẽ càng dễ bại lộ, bèn ép Hà Nhu giở trò, muốn ta rơi xuống hồ băng, cứ thế vô tình mà c.h.ế.t đi.
Hà Nhu nói, nàng chưa từng muốn hại bất kì ai. Chỉ mong có thể bảo vệ phụ thân và toàn thể Hà gia được yên ổn. Nhưng không ngờ, sai lầm tựa như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Một bước đi sai, tất cả đều trở thành sai lầm.
93.
Trước mắt ta là một thiếu nữ khiến ta không khỏi sinh lòng thương xót. Có lẽ sự xót thương ấy đã nảy sinh từ khi nàng còn ở nơi khốc liệt đến tột cùng như thuỷ lao, vậy mà nàng vẫn có thể giữ kín bí mật, vì bảo vệ gia tộc, thà hy sinh bản thân. Đáng giận là có kẻ đã lợi dụng chính sự kiên cường ấy của nàng.
Thái tử.
Không ngờ, ở đây ta lại gặp được một ảnh đế có diễn xuất đỉnh cao như vậy. Chỉ thấy mặt mày hắn đỏ bừng, sát khí đằng đằng. Không còn vẻ tao nhã của Phượng Linh hay Bạch Hạc, lúc này trông hắn giống một con gà chọi chỉ hận không thể mổ mù mắt đứt tai tất cả mọi người vừa nghe thấy những lời nói kia của nàng.
94.
Ngẫm lại thật kỹ, từng bước đi của hắn đều là diễn kịch cùng những toan tính. Từ hành vi cử chỉ thẹn thùng đỏ mặt với ta là bước khởi đầu. Chỉ khi hắn giả vờ có tình với ta, mới có thể khiến người ta tin rằng động cơ để Hà Nhu hãm hại ta chính alf ghen tuông.
Cũng chỉ như thế mới khiến cho ta và Lục Phóng không sinh lòng nghi ngờ.
Nếu ta không điều tra ra điều gì thì cung coi như xong. Nhưng nếu lần ra manh mối về Hoàng hậu, Hà Nhu lập tức trở thành kẻ chịu tội thay. Vở kịch ở hồ băng được bày ra để khắc sâu vào lòng người hình ảnh của nữ nhân lòng dạ hẹp hòi gây hại cho người khác chỉ vì ghen ghét.
Vậy nên, nếu nói nàng vì đố kỵ mà hãm hại mẫu thân ta cũng là hợp tình hợp lý.
Ta từng nghe ngóng, hắn thường xuyên đến thủy lao thăm nàng.
Có lẽ là không ngừng dụ dỗ, uy hiếp, khiến nàng cam tâm tình nguyện vì gia tộc mà gánh tội thay.
Ngay từ đầu, hắn đã quyết định sẽ dùng Hà Nhu làm chân tướng đưa tới trước mặt ta và Lục Phóng. Khi chúng ta lần theo dấu vết tìm tới nàng, nàng sẽ tự động mở miệng nhận tội.
Cũng theo đó mà rửa sạch được mọi hiềm nghi xung quanh Hoàng hậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
95.
Gương mặt Hà Quốc công đỏ bừng. Ông ấy nói Hoàng hậu không xứng làm người nhà họ Hà. Ông phải bảo vệ danh dự và công lao bao đời của gia tộc. Từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt với những kẻ như Hoàng hậu và Thái tử.
E là hôm nay tâm tình của Hoàng đế đã rơi xuống tận đáy vực. Trước là Hoàng hậu, sau lại là Thái tử. Ngài ra lệnh giam lỏng Thái tử trong Đông cung. Sau đó lại phải dịu giọng trấn an Hà Quốc công:
“Tội lỗi do một mình Hoàng hậu gây ra, sẽ không liên lụy đến cả cả gia tộc nhà họ Hà. Khanh cứ yên tâm.”
96.
Vốn tưởng rằng mọi chuyện đã đi đến hồi kết.
Ta chỉ đang u sầu, chẳng rõ ngày quay trở về là khi nào, nào ngờ Lạc Hà ở trong lao ngục lại ầm ĩ đòi gặp ta bằng được. Ta tha cho nàng ta một mạng, vốn là hy vọng nàng ta có thể khai ra toàn bộ sự thật, sau đó sẽ giao nàng cho người Phật quốc xử lý, để bọn họ biết được kẻ giở trò là người Bắc Lương, nhằm hóa giải thù oán giữa hai nước Ninh - Phật.
Nào ngờ đến c.h.ế.t nàng ta cũng không chịu nhận. Ta đích thân tới lao ngục gặp nàng. Thân thể nàng vẫn còn rỉ máu, vết thương cũ còn chưa kịp lành, nay lại đã chồng chất thêm không ít thương tích mới, thảm không nỡ nhìn. Nhưng trong mắt vẫn ánh lên sự sắc bén cùng gian xảo.
Nàng ta nói:
“Tống Uyển Âm, chuyện này càng lúc càng thú vị.”
“Ta không tự tay hạ độc, nếu Hà Nhu thật sự đổi thuốc, vậy rốt cuộc ai mới là kẻ đã g.i.ế.c c.h.ế.t hoàng tử Phật quốc?”
“Ngươi không tò mò sao?”
Ta bảo nàng ta đừng mạnh miệng chối cãi nữa. Dù nàng ta nhất quyết không chịu khai, đưa t.h.i t.h.ể nàng sang Phật quốc chịu tội cũng chẳng khác gì nhau cả. Gương mặt người Bắc Lương của nàng đã đủ nói lên tất cả.
Nàng ta bật cười:
“Người Phật quốc dễ đối phó thôi.”
“Nhưng còn mẫu thân ngươi thì sao?”
“Ngươi cũng định ứng phó qua loa như thế ư?”
“Ngươi không muốn biết chân tướng thực sự là gì sao?”
“Để hung thủ thật sự thoát tội, ngươi có thể ăn nói với mẫu thân ngươi thế nào đây?”
Một nữ nhân đáng sợ. Nàng nói không sai, lại trực tiếp đ.â.m trúng nơi đau nhất trong lòng ta. Chỉ cần còn một kẻ lọt lưới, ta cũng không thể nào ăn nói với mẫu thân dưới cửu tuyền.
Lạc Hà tuy độc ác nhưng những lời nàng ta vừa nói ra không giống như đang diễn trò. Chẳng lẽ ngoài Hà Nhu và Lạc Hà ra,
vẫn còn có đôi tay thứ ba ẩn mình trong bóng tối?
Đôi tay này là tay chân của hoàng hậu? Hay là đôi tay này ẩn giấu một động cơ khác?