Trong lòng ta đập loạn từng hồi. Ta nhớ rõ cảnh diễn này. Cưỡi ngựa xuyên qua khói lửa chiến trường, trường tiễn xé gió, xuyên qua quân địch. Ta nhảy xuống ngựa, vươn tay kéo một người đứng dậy, miệng thốt ra lời thoại kia. Ấy là đoạn ta thử vai.
Đạo diễn khen ngợi phi thường nên cắt dựng thành đoạn phim dẫn đầu. Chỉ là không nhìn rõ mặt ta. Thì ra cảnh ấy quan trọng đến thế.
Là vì Lục Phóng. Để cho hắn gặp gỡ nữ chính lần đầu tiên trong tình cảnh ấy.
58.
Lan phi kể đến đây, ta đã hiểu được ẩn ý của nàng. Nàng muốn nói, Lục Phóng tuyệt đối không phải vì huynh trưởng của ta nên mới quan tâm đến Tống gia. Mà bởi vì trong lòng hắn vẫn luôn cất giấu hình bóng ta.
Nàng còn nói, năm đó vì Lục Phóng mà nàng từng đuổi tới tận biên ải, dai dẳng không buông nhưng Lục Phóng một mực thản nhiên, không chút động tâm. Mãi đến khi thấy nàng suýt chút nữa làm ra chuyện ngốc nghếch, hắn mới nói sự thật cho nàng biết.
Hắn nói rằng trong lòng hắn đã có người khác rồi, không thể chứa thêm bất kì ai khác nữa. Hơn nữa, sinh mệnh hắn vẫn bị Hoàng hậu nắm giữ, hắn không muốn liên lụy bất cứ ai. Hắn từng quyết tâm, trận chiến ấy là lần đầu tiên gặp Tống Uyển Ngâm và cũng là lần cuối cùng.
Nếu không phải nhà ta gặp biến cố, có lẽ cả đời này hắn cũng không đến gặp ta. Đây rốt cuộc là bạc tình tuyệt nghĩa? Hay là thâm tình khó dò? Nam nhân này thực sự khiến lòng ta rối bời
khó yên.
59.
Lan phi trả lại ta cho Lục Phóng, trước khi đi còn làm mặt quỷ:
“Ta đã kể hết mọi chuyện rồi đấy.”
Mặt Lục Phóng đỏ bừng, không dám nhìn ta mà chỉ cúi đầu xoa đầu An vương:
“Sau này con trưởng thành, nhất định đừng lấy một vương phi lắm lời.”
An vương nghiêm túc gật đầu. Sau khi Lan phi rời đi, chúng ta tiếp tục đi về phía tẩm cung của Thái hậu.
Lần này là Lục Phóng chủ động nắm lấy tay ta. Hắn không hỏi gì, ta cũng chẳng nói gì. Chỉ là bỗng thấy sống mũi cay cay. Chưa từng có cảm giác thế này bao giờ. Có người bước vào cuộc đời ngươi, không phải tình cờ, cũng không phải trùng hợp. Có lẽ đã băng qua muôn vàn sông núi mới có thể gặp được nhau.
Ta bỗng không phân biệt rõ, liệu là ta đang diễn kịch… hay đã thật sự bị hãm sâu trong đó rồi.
60.
Tẩm cung của Thái hậu không lớn nhưng canh phòng rất nghiêm ngặt.
Ta và Lục Phóng quỳ gối trong điện chờ Thái hậu. Hắn để ta quỳ sát sau lưng hắn như muốn chắn gió che mưa. Chưa đến thời gian một nén nhang, một lão thái thái bước ra, bước chân nhẹ nhàng thoăn thoắt.
Tựa như là lần đầu nhìn thấy chúng ta, ánh mắt sáng bừng lên, quanh quẩn đi lại mấy vòng:
“Các ngươi chính là Lục Phóng và Tống Uyển Ngâm?”
Bà dường như nhận ra mình lỡ lời thì vội đưa tay bịt miệng. Giọng Lục Phóng khẽ run:
“Nhi thần dẫn theo vương phi đến thỉnh an mẫu hậu.”
Ta cũng lập tức dập đầu hành lễ: “Tống Uyển Ngâm thỉnh an Thái hậu.”
Thái hậu bỗng bật cười thành tiếng, sau đó giống như xua vịt mà đuổi toàn bộ cung nữ thái giám ra ngoài. Cửa điện đóng chặt. Bà chăm chú nhìn chúng ta bằng ánh mắt hiền từ, trên môi vẫn nở nụ cười.
Cả vẻ điên dại dường như tan biến, ánh mắt tinh tường như thể thấu tỏ mọi chuyện.
“Các ngươi đến tìm ai gia… là để hỏi chuyện nhà họ Tống, phải không?”
61.
Đôi mắt của bà và Hoàng hậu không giống nhau. Ánh mắt của bà chan chứa từ bi, khó mà che giấu nổi. Vì vậy ta cũng không định lừa dối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Vâng. Mong Thái hậu chỉ điểm đôi phần, tiểu nữ xin ghi khắc trong lòng.”
Sắc mặt Thái hậu bỗng trầm xuống: “Sao vẫn còn gọi là Thái hậu? Vương phi, con gả cho cái tên tiểu tử thối Lục Phóng kia chính là phúc phận của nó. Con muốn biết gì, ai gia biết thì sẽ nói hết.”
Thái hậu kể rằng, hôm ấy bà một mình dạo trong Ngự Hoa Viên, gặp mẫu thân ta xách hòm thuốc đi ngang qua, bèn gọi lại nhờ bắt mạch. Đúng lúc ấy, cung nữ Lạc Hà của Hoàng hậu dẫn theo Hà Nhu đến thỉnh an. Mẫu thân ta có đặt hòm thuốc xuống nhưng đang chuyên tâm bắt mạch cho Thái hậu, không ai lưu ý hòm thuốc có bị người khác động tới hay không.
Hà Nhu. Lạc Hà. Hoàng hậu.
Xem ra, khoảng cách tới được chân tướng đã chẳng còn xa.
62.
Ta hỏi Thái hậu vì sao phải giả điên, có phải trong cung có người uy h.i.ế.p bà hay không? Bà khẽ lắc đầu, lại quay sang nhìn Lục Phóng.
“Ai gia là sợ, sợ bị chính nhi tử của mình uy hiếp.”
Thì ra là thế.
Hà Nhu, Lạc Hà đều là người của Hoàng hậu. Thái hậu sợ Lục Phóng một khi điều tra đến cùng sẽ trở mặt với Hoàng hậu. Kết cục lại không có thuốc giải, phải ôm hận mà chết. Thái hậu áy náy nhìn ta:
“Nha đầu, con sẽ không trách ai gia quá ích kỷ chứ?”
“Không đâu.”
Ta đưa mắt nhìn sang Lục Phóng.
“Nếu con không có nắm chắc cứu được chàng, vậy thì cũng sẽ không để chàng mạo hiểm.”
“Mạng của chàng là do con cứu, tất phải nghe theo con.”
“Sống thật tốt, đều quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”
Ánh mắt đen thẳm của Lục Phóng khẽ động. Chăm chú nhìn ta đầy tha thiết. Lần đầu tiên ta thấy, giữa mày cùng môi hắn, lén giấu một nụ cười.
63.
Ngoài điện vọng lại tiếng bước chân. Quả nhiên, Hoàng hậu vẫn đuổi theo tới. Thái hậu khẽ oán giận:
"Thật muốn xuất cung, để được thanh tĩnh đôi tai."
Hoàng hậu hỏi chúng ta vừa trò chuyện điều gì. Ta ngẫm nghĩ một lát rồi đáp:
"Thái hậu nói trong cung quá lạnh, muốn đến nơi ấm áp một chút."
Thái hậu nghe xong thì lập tức hùa theo lời ta, bắt đầu khóc lóc om sòm, ồn ào đòi xuất cung. Ta liền đề nghị:
"Suối nước nóng ở sơn trang của Vương gia khí hậu ôn hoà, có thể để Thái hậu đến đó tĩnh dưỡng một thời gian."
Thái hậu vỗ tay reo vui: "Suối nước nóng? Ta muốn ngâm suối! Ở đó có thuyền không?"
Ta khẽ gật đầu. Hoàng hậu liền bác bỏ:
"Thái hậu tuổi cao sức yếu, không tiện rời cung."
Thái hậu nghe xong, đôi mắt lập tức đỏ au, lập tức giật mạnh cây trâm phượng trên đầu Hoàng hậu:
"Ngươi đã có chim, lại không cho ta có thuyền? Còn không cho ta tắm suối nước nóng?"
Tóc đen rơi lả tả, sắc mặt Hoàng hậu đỏ bừng vì xấu hổ. Nàng ta không cản được chúng ta, nhất là khi Lục Phóng đã không còn bị thuốc của nàng ta khống chế.